Bùi Tây Tình ngủ một giấc, cảm thấy tình trạng cơ thể khá hơn nhiều. Làn da cũng bớt ngứa ngáy, vết xanh lục trên cánh tay có dấu hiệu mờ đi, cô cũng không còn vô thức làm hại bản thân như đêm qua nữa. Dù virus vẫn còn trong người, nhưng so với trước, rõ ràng đã đỡ hơn.

Theo cách nói của đám dị năng giả, cô đã tính là… tang thi.

Cô chẳng thấy có vấn đề gì.

Tang thi mà vẫn giữ được ý thức — nghĩ thôi cũng thấy phấn khích.

Điều kỳ lạ là vết thương bị cắn hôm qua lành rất nhanh, làn da lẽ ra phải thối rữa như những tang thi khác lại chẳng hề bị gì, ngược lại còn có xu hướng hồi phục. Màu xanh lục đã nhạt đi nhiều. Cô chăm chú nhìn cánh tay hồi lâu, rồi lại vén quần áo và ống quần lên kiểm tra khắp lượt.

Biểu hiện bệnh lý của tang thi đang dần giảm xuống.

Nhưng điều khiến cô sợ hãi nhất là — trong đầu vậy mà lại xuất hiện một ý nghĩ: "Nếu có thể cắn ai đó một phát chắc sẽ rất sảng khoái."

Trời ạ.

Bùi Tây Tình bị chính mình dọa cho một trận.

Cô vội vàng lắc đầu, bước xuống xe để dời sự chú ý. Vừa ra ngoài đã thấy cảnh Lăng Lãng đang kéo lê một con tang thi biến dị cao to, thân thể phình to gấp nhiều lần bình thường.

Hắn mặc đồ tác chiến đen toàn thân, dáng người cao gầy nổi bật, không đeo mặt nạ bảo hộ. Đôi mắt sắc lạnh hiện rõ vẻ bực bội. Nghe phía sau lại vang lên tiếng gào rít chói tai của tang thi, hắn xoay người, tiện tay đâm cho hai nhát — rõ ràng là khó chịu vì sáng sớm đã phải giải quyết phiền phức.

Quay đầu lại, hắn bắt gặp ánh mắt của Bùi Tây Tình, liền nhướng mày một cách lạnh lùng, rồi mấp máy môi buông một câu khẩu hình:

“Tang thi ngu xuẩn.”

Trong khoảnh khắc ấy, thật khó phân biệt hắn đang chửi con tang thi phía sau… hay đang nói cô.

Bùi Tây Tình chỉ chỉ xuống chân hắn.

Lăng Lãng cúi đầu nhìn, phát hiện con tang thi bị kéo đang liếm giày mình, mặt lập tức biến sắc, không nói hai lời liền tung một cú đá.

Bùi Tây Tình khẽ cong mắt cười.

… Hàm răng thật ngứa.

Muốn cắn người.

Đặc biệt là — người đàn ông cao lớn đứng bên kia, đang hút thuốc bên xác tang thi.

Lăng Lãng mặt mày khó coi, kéo lê xác tang thi, rồi rút chủy thủ bắt đầu mổ đầu để lấy tinh hạch. Cảnh tượng khiến người khác buồn nôn, nhưng hắn ra tay gọn gàng, không chút do dự.

Cô vẫn còn đang tò mò không biết tinh hạch trông ra sao thì bên này, Long Nghiên đã gọi:

“Tây Tình! Mau qua đây ăn sáng!”

Không ngờ giữa thời mạt thế lưu lạc mà lại có thể gặp được bọn họ, còn được ăn một bữa sáng đàng hoàng. Khi được nhét vào tay một chén hoành thánh nóng hôi hổi, Bùi Tây Tình ngây người, có chút mơ hồ như đang mộng du — cảm giác… không chân thực chút nào.

Long Nghiên nói:
“Chúng ta ra ngoài cũng được một thời gian rồi, đồ ăn dự trữ cũng gần như dùng hết. Nếu là lúc mới rời khỏi căn cứ, bữa sáng còn có thể ăn thịt bò. Giờ tình hình có hơi vội, ngươi ráng chịu chút, chờ quay lại căn cứ thì sẽ ổn thôi.”

“Được ăn hoành thánh thế này, tôi đã rất mãn nguyện rồi.”

“Không chê là tốt.”

“Không đâu.”

Cô thật sự rất đói. Từ khi xuyên đến đây từ hôm qua đến giờ vẫn chưa ăn được miếng gì ra hồn. Đám bánh nén kia đã hết hạn, mùi vị cực kỳ khó nuốt, lúc đó cô thật sự cảm thấy mình sắp chết, thậm chí còn nghĩ đến chuyện biến thành tang thi để đi ăn não người, chứ tuyệt đối không muốn đụng vào đống đồ ăn hết hạn kia. Cô chỉ uống được mấy ngụm nước để cầm hơi.

Long Nghiên thấy cô ăn ngon lành thì mỉm cười:
“Chút nữa chúng ta sẽ xuất phát. Người bên cạnh tôi đây là thành viên trong đội, tên là Lữ Húc Đông, phụ trách bom mìn và phá hoại.”

Bùi Tây Tình lịch sự chào người đàn ông bên cạnh:
“Chào anh.”

“Chào cô, sau này nếu có việc gì cứ gọi tôi giúp đỡ. Gọi tôi là anh Húc cũng được. Mạt thế này nguy hiểm khắp nơi, con gái như cô phải chú ý an toàn hơn đấy.”

Đối phương là một người đàn ông đầu trọc, vẻ mặt cứng rắn, trên cổ và cánh tay còn có hình xăm, trông giống như người của một thế lực xã hội đen nào đó, hoàn toàn không dễ trêu. Không ngờ vừa mở miệng lại là giọng Đông Bắc đặc sệt, khiến cô suýt tưởng mình đang xem hài kịch.

Cô mỉm cười, “Vâng.”

Long Nghiên tiếp lời:
“Cả tôi và anh ấy đều là người trong đội của Lăng Lãng. Lăng Lãng là đội trưởng, ta là phó đội trưởng. Đội chúng ta tổng cộng tám người, những người khác hiện đang ở những nơi khác thực hiện nhiệm vụ. Sau này nếu có cơ hội đến căn cứ, có khi sẽ gặp được họ.”

“Ừm.” Bùi Tây Tình hỏi: “Tôi thật sự có thể đến căn cứ sao?”

“Chuyện của cô, chỉ cần bọn tôi không nói, sẽ không ai biết cô là tang thi.” Cô liếc nhìn cô gái trẻ trông có phần thanh thuần và ngượng ngùng trước mắt, nếu không nhìn kỹ làn da tay chân còn hơi ánh xanh, thật sự nhìn không ra cô đã bị nhiễm bệnh, “Điều kiện là cô không được cắn người. Nếu cắn người, cô sẽ bị đám dị năng giả trong căn cứ giết chết ngay lập tức.”

Long Nghiên nhấn mạnh:
“Tôi không đùa đâu. Trong căn cứ dị năng giả nhiều đến mức đếm không xuể, lại còn mạnh mẽ hơn người thường rất nhiều.”

“Nếu muốn đi, cô phải thật cẩn thận.”

Thành thật mà nói, Bùi Tây Tình cũng không quá muốn đến căn cứ loài người.

Lỡ như gặp lại nhóm nhân vật chính thì rắc rối to. Nếu họ biết cô còn chưa chết, chắc chắn sẽ đào lại hết chuyện cũ, rồi loan tin rằng cô đã từng bị tang thi cắn...

Hơn nữa, cô cũng không thể chắc chắn bản thân sẽ không phát tác và cắn người.

Chi bằng cứ tự do lang bạt bên ngoài còn hơn. Hôm qua lúc nghe họ thảo luận tuyến đường, cô có nghe được vài cái tên khu vực. Biết đâu đến lúc đó có thể đi loanh quanh kiếm chút gì đó làm.

Nghĩ vậy, Bùi Tây Tình nâng chén canh húp một ngụm, cảm giác cả người dần ấm lên.

Lúc này Đoạn Kiêu Lâm và Lăng Lãng đi đến. Khóe mắt họ liếc thấy hành động ngoan ngoãn của cô nhưng trên mặt không có biểu cảm gì. Sau khi ngồi xuống, bọn họ bắt đầu bàn tiếp phần kế hoạch hành trình.

Long Nghiên gật đầu:
“Không ngờ tuyến đường phía trước chỉ sau một đêm đã bị tang thi chiếm sạch. Hai thành phố cũng đã hoàn toàn trở thành ổ của tang thi bị nhiễm, số lượng thật sự rất lớn, giải quyết cũng rất khó.”

Lăng Lãng nhét tay vào túi quần, nói:
“Gặp thì đánh, sợ cái rắm gì.”

Cả đời hắn chưa từng biết hai chữ “lùi bước” viết thế nào.

Vừa dứt lời, từ bụi cây phía xa đột nhiên vang lên tiếng hét chói tai như xé toạc bầu trời.

Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn.

Chỉ thấy một đám người đang hoảng loạn bỏ chạy, vừa chạy vừa hét lớn:
“Chạy mau! Rút lui! Mau rút lui!”

Lăng Lãng sải bước tiến lên, giơ súng bắn vào đám tang thi đang điên cuồng đuổi theo sau. Không ngờ số lượng tang thi phía sau lại nhiều thật, Long Nghiên và Lữ Húc Đông cũng nhanh chóng tham chiến.

Mười lăm phút sau, đợt tang thi triều kia đã bị tiêu diệt hoàn toàn.

Lăng Lãng đá mấy tên vừa nãy kêu la om sòm, hỏi:
“Các anh thuộc đội nào?”

“Chúng tôi... chúng tôi là đội tự thành lập! Còn anh là ai?!”

“Hừ.” Lăng Lãng túm lấy một tên trong số đó, “Gọi hết đội anh lại đây.”

Hóa ra đây là một nhóm người tự thành lập đội trong một thị trấn thời mạt thế — chuyện này không hiếm. Tuy phần lớn dị năng giả mạnh đều tập trung ở các căn cứ, nhưng vẫn có nhiều người không thích bị ràng buộc, lựa chọn ở ngoại ô tự lập đội, dần dần mở rộng thế lực.

Bọn họ vừa chạy trốn vừa đánh tang thi, đánh không lại thì bỏ chạy. Ngoài trừ trang bị hơi yếu, thực lực dị năng giả trong đội cũng không tệ. Cả nhóm ít nhất hai ba mươi người, phần lớn là nam, nữ chỉ có vài người. Trong số đó có không ít người bị thương.

Lăng Lãng nhìn thấy một người trốn sau lưng đồng đội, hỏi:
“Người này bị thương sao?”

Có người vội đứng chắn trước ánh mắt của hắn:
“Không cẩn thận ngã thôi!”

“Vậy sao?” Lăng Lãng đứng dậy, gạt người kia ra, “Tôi muốn xem xem ngã kiểu gì mà ra nông nỗi đó.”

Không ngờ cả đội liền đồng loạt ngăn cản:
“Anh là ai mà quản chuyện đội tôi?!”

“Đúng vậy! Hắn là phó đội trưởng bọn tôi, chỉ là đi đường không cẩn thận bị ngã thôi, anh quan tâm làm gì?!”

Lăng Lãng khinh thường:
“Một lũ ngu xuẩn.”

“Anh nói ai ngu xuẩn? Anh là cái thá gì?!”

Mới nói được vài câu, hai bên đã định động tay động chân, khí thế căng như dây đàn.

“Ê, thằng ranh, đừng tưởng giúp bọn tao một chút là muốn làm gì cũng được. Không có chúng mày, bọn tao cũng có thể giết đám tang thi đó. Không cần chúng mày ra tay, mày nghĩ đội mày ghê gớm lắm sao?!”

Tên cầm đầu vừa nói dứt câu, ánh mắt đột nhiên rơi xuống phía sau — nơi Bùi Tây Tình đang đứng.

Hắn nhếch môi cười giễu cợt:
“Không phải chứ? Nhóm chúng màu chỉ có vài người, còn mang theo một đứa con gái yếu đuối như thế? Hồi nãy hình như cô ta còn chẳng tham chiến? Không có dị năng sao? Hay là thực lực của chúng mày chỉ đến mức đó?”

Bùi Tây Tình đang thất thần, trong đầu vẫn đang suy nghĩ về hình dạng tang thi biến dị. Lúc nhận ra ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người mình, cô còn chưa kịp phản ứng, thì một bóng người cao lớn đã chắn ngay trước mặt cô, chặn toàn bộ tầm nhìn của đám người kia.

Đoạn Kiêu Lâm, tay cầm súng, đặt thẳng lên đầu người bị thương đang được giấu phía sau.

“Mày——”

ĐOÀNG!

Còn chưa kịp nói xong, viên đạn đã bay ra.

Nổ đầu.

Khói súng lan tỏa.

Mùi thuốc súng vẫn còn phảng phất.

Mọi người sững sờ.

Đặc biệt là nhóm người kia, tức giận đến dậm chân:
“Mày dám giết phó đội trưởng của chúng tao! Mẹ kiếp mày chết chắc rồi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play