“Loại đàn bà hai lòng ba dạ này giữ lại làm gì, mặc kệ cô ta đi, dù sao vừa nãy cũng bị tang thi cắn rồi.”
“Nhìn cái đội ngũ bị cô ta biến thành cái dạng gì đi! Vậy mà có anh em trước mặt bao người dám vì cô ta—một tai họa tinh—mà đánh nhau, vậy mà quay đầu liền không biết xấu hổ leo lên giường đội trưởng. Đúng là cái thứ dựa hơi đàn ông mới sống được tới giờ, đồ phế vật!”
Trên đống phế tích, lờ mờ có vài bóng người mặc áo chống đạn, trang bị đầy đủ đang tạm nghỉ.
Người đàn ông dẫn đầu lộ vẻ ghét bỏ, nhổ một ngụm nước bọt: “Đội trưởng đâu phải cái hạng người mà ai nịnh nọt là nịnh được.”
Ai mà ngờ được, tiểu đội S1—nhóm mạnh nhất, nổi tiếng nhất căn cứ—suýt chút nữa lại bị một người phụ nữ làm cho sụp đổ.
Chuyện ban đầu chỉ vì Bùi Tây Tình là em gái của bạn gái đội trưởng Bùi Yên Đình, bọn họ mới tốt bụng thu nhận cô ta.
Không ngờ người phụ nữ này không những không biết thân phận mình, còn đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, hầu như khiến toàn bộ đàn ông trong đội mê mẩn, dẫn đến nội bộ lục đục, huynh đệ nhìn nhau không thuận mắt, mỗi ngày tranh giành tình cảm đến mức cãi nhau đỏ mặt tía tai.
Hôm nay tang thi triều bùng nổ, vậy mà nhiệm vụ tiêu diệt tang thi cũng không lo làm, trên chiến trường còn cãi nhau ầm ĩ, chỉ vì một con yêu tinh mà đánh nhau túi bụi.
Quả thực là họa thủy làm rối loạn lòng quân!
Nếu không phải đội trưởng kịp thời tới chi viện, cả đội S1 có khi chết sạch ở đây rồi, tất cả là do con đàn bà này hại chết!
Chưa hết! Sau khi đội trưởng cứu mọi người về, người đàn bà này còn không biết xấu hổ, trực tiếp bò lên giường đội trưởng đang chữa thương.
Vừa bị bắt tại trận, bạn gái đội trưởng—cũng chính là chị của Bùi Tây Tình—tức đến nỗi hộc máu bất tỉnh, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Cũng may ông trời có mắt, con đàn bà này cuối cùng cũng bị tang thi cắn trong đợt triều vừa rồi.
Nghe thấy mệnh lệnh từ bộ đàm truyền tới, hắn cười lạnh, vui mừng khi người gặp nạn: “Đội trưởng nói, để lại cho cô ta ít lương khô mấy ngày là được, khỏi cần lo thêm. Sống hay chết thì tuỳ cô ta, giữ loại đàn bà này lại chỉ làm hại cả đội. Mọi người cẩn thận, đừng để cô ta cắn, kẻo lại hại đến chính mình.”
Nói rồi, hắn ném mấy túi bánh nén đã hết hạn và một chai nước xuống đất cạnh người phụ nữ đang hôn mê, rồi xoay người dẫn người rời đi.
Vài giờ sau, nước mưa lạnh lẽo nhỏ tí tách rơi lên mí mắt mỏng manh của người phụ nữ, mang đến một cơn lạnh tê người.
Bùi Tây Tình khẽ giật giật mí mắt.
Toàn thân đau nhức không chỗ nào lành.
Đặc biệt là phần thắt lưng.
Cô chỉ nhớ lúc đó đang quay phim cổ trang, đạo diễn yêu cầu cô thực hiện một pha võ thuật nguy hiểm, phải dùng dây cáp từ bục cao hơn mười mét lao xuống. Không ngờ dây cáp bị đứt.
Cô rơi thẳng xuống đất, lưng tiếp đất, đau đến mức lập tức mất ý thức.
Khi mở mắt ra, xung quanh tối tăm nặng nề, xen lẫn tiếng gào rú của động vật nào đó. Một cơn gió lạnh thổi qua, cô phát hiện mình đang nằm trong một đống đổ nát đầy xác tang thi.
Sững sờ vài giây, Bùi Tây Tình còn tưởng mình đang mơ, hoặc bước nhầm vào một phim trường mạt thế, nhịn không được đưa tay day day giữa trán đau như bị bổ làm đôi.
Trong đầu đột nhiên tràn vào tất cả ký ức về thế giới này và thân phận của cô ở đây.
Đây vậy mà là một thế giới thuộc về thể loại truyện nam nữ chính ngược tra thăng cấp, ngu ngốc mà sảng khoái.
Còn cô—lại chính là một trong những "rác rưởi" được sắp xếp để bị ngược tàn nhẫn trong truyện.
—— Lả lơi ong bướm, thích khoe khoang phong thái, mỗi ngày đều đứng núi này trông núi nọ, làm yêu tinh nữ xứng.
Sau khi mạt thế bùng nổ, cô không phải bên cạnh một tên đàn ông, chính là bám theo đàn ông trên đường, ăn uống ngủ nghỉ, hoàn toàn dựa vào đàn ông làm nũng, cố ý mà rất biết cách nắm giữ họ, các kiểu cưa cẩm không thiếu, khiến bọn họ đau đầu vò tay.
Nhưng đây là mạt thế, rất nhiều người dần không màng đến kiểu đó nữa.
Phụ nữ và thú vui xa hoa không còn quan trọng, tang thi gần đến, thậm chí giây trước còn thề nguyền với nàng rằng sẽ bảo vệ, nơi đâu còn để ý đến người đẹp, chỉ trong chớp mắt đã không thấy bóng.
Không còn đường nào, nguyên chủ đành phải chạy trốn trong mạt thế.
Thật vất vả trên đường được cứu, gia nhập đội của nữ chủ Bùi Yên Đình trong quyển sách, không yên ổn được hai ngày, lại bắt đầu làm mưa làm gió, khắp nơi liêu nam nhân, khiến đội ngũ rối như mớ bòng bong.
Điểm mấu chốt là cô vẫn là em gái của nữ chủ, nhìn thấy chị gái và song trọng biến dị đỉnh cấp dị năng giả nam chủ Tiêu Việt bên nhau, sinh lòng ghen ghét, lén lút bò lên giường nam chủ có ý định cưa cẩm, không thành công, ngược lại bị tang thi cắn rồi, sau đó bị mọi người vứt lại ở tổ tang thi chờ chết.
Bùi Tây Tình nhìn đống tang thi xác xơ mênh mông, nét mặt khó bày tỏ.
Kịch bản này cô đọc nhiều, nhưng chưa từng diễn qua.
Giờ thì cô đã gia nhập đội nam nữ chính, rồi các kiểu tìm đường chết, bị tang thi cắn, chờ kết thúc truyện.
Không lâu nữa, cô sẽ trở thành một trong hàng trăm ngàn tang thi trong đại quân hú hét hoảng loạn.
Bùi Tây Tình giơ tay lên.
Quả nhiên thấy trên cánh tay hiện lên dấu răng tang thi màu xanh nhạt.
Virus tang thi từ vết thương nơi miệng cô bắt đầu lan khắp bốn phía, toàn bộ cánh tay đã bị nhiễm, đổi màu xanh, bốc mùi hôi thối, giống như bị hoại tử.
Cảm giác vừa đau vừa ngứa, như làn da đang mục nát.
Chuyện xuyên thư này, dù không tin cũng phải tin.
Cô chịu đau, dùng mảnh vải chặt quấn quanh cánh tay, tránh không để lan rộng ra toàn thân.
Lắc lư đứng dậy.
Phía trước là một đống lớn chất đầy xác tang thi trên đất trống, phía sau cách hơn 100 mét là một thành phố đã bị bỏ hoang, đầy ô nhiễm và khói đen.
Cô khập khiễng bước qua, phát hiện trong thành phố mọi nơi đều là tang thi đi lại tứ tung, không khó nhận ra nơi này từng trải qua một trận chiến dữ dội.
Tại tổ tang thi, cô chịu đựng mùi tanh tìm kiếm nửa ngày, cuối cùng kiếm được vài bộ quần áo còn tương đối sạch sẽ, một ít vật dụng y tế và vài món vũ khí thô sơ.
Thế giới này dường như mới trải qua mối nguy tang thi không lâu, nhưng lại không có lịch sử tồn tại thực sự lâu dài. Cô không rõ trước khi mạt thế thế giới này phát triển đến trình độ nào, nhưng dựa vào đồ nhặt được thì có thể thấy đây là thời đại vũ khí phát triển, đủ loại vũ khí nhẹ, tiểu xảo đều dễ tìm thấy.
Hơn nữa, trên mặt đất tang thi tuy có hình dạng quái dị sau khi chết, nhưng vẫn có thể nhận ra đây từng là người bình thường, ăn mặc bình thường, chắc chắn đây từng là thành phố có cuộc sống người dân bình thường.
Cô gom nhặt đồ đạc, thứ gì cũng có, chỉ là không có đồ ăn, nước xung quanh cũng đã bị virus tang thi ô nhiễm.
May mà tỉnh lại lúc bên chân còn có vài túi bánh nén và một lọ nước do nam chủ bọn họ để lại, nhìn kỹ thì đã quá hạn một tháng.
Bùi Tây Tình cắn môi dưới.
Thế giới này khi tang thi tiến lên, nhân loại đồng thời thức tỉnh nhiều loại dị năng, trong đó có dị năng giả song trọng, loại dị năng cực hiếm, cũng mạnh nhất.
Trong sách này, nam chủ Tiêu Việt là dị năng giả song trọng, nữ chủ Bùi Yên Đình sau cũng sẽ thức tỉnh song trọng dị năng, hai người cùng nhau đại sát tứ phương.
Còn cô, một kẻ bị ghét bỏ, hiện tại chưa thức tỉnh dị năng.
Dù vậy cũng không quan trọng.
Dù sao cũng đã bị cắn, không lâu nữa ý thức sẽ bị virus ăn mòn, toàn thân thối rữa, tứ chi vặn vẹo, bò trên mặt đất âm u.
Mạt thế càng về sau, vật tư càng khan hiếm, sinh tồn càng khó khăn, lúc nào cũng có thể xảy ra cảnh người với người trở mặt thành thù, giết lẫn nhau tranh đoạt đồ ăn tài nguyên.
Hiện tại mọi thứ còn chưa rõ, đa số người vẫn đang đào vong, tìm kiếm đồng minh hay thế lực tổ chức, nhưng tốc độ lây nhiễm tang thi nhanh vượt tưởng tượng, cuối cùng chỉ có một số ít cường giả mới sống sót được.
Nam nữ chính chắc chắn có thể sống đến cuối cùng.
Với những người khác mà nói, đây là vòng đào thải tàn khốc.
Mà cô gần đây vừa gia nhập phe địch quân.
Chưa thức tỉnh dị năng, bị cắn xác thật đáng tiếc.
Bùi Tây Tình không thích chơi trò truy đuổi, chạy mãi không được, dù sao cũng sẽ bị nhiễm, nên quyết định ở mạt thế mở màn cảm nhiễm rồi đi ngắm cảnh.
Đi dạo đến tối, cô đang lang thang vô định trong tổ tang thi thì đột nhiên phía sau vang lên tiếng động cơ.
Xe là đạo cụ chỉ người mới có thể dùng.
Không phải lại là đội dị năng giả sao?
Hiện tại cô chỉ mới nửa chân bước vào tổ tang thi người, tuyệt đối không thể bị dị năng giả đó bắt được.
Biến thành tang thi thì ít ra còn có thể lang thang ngắm cảnh, bị bắt là chết chắc.
Bùi Tây Tình lập tức trốn vào một đống gác mái.
Tiếng động cơ đến gần hơn, cô né ở cửa sổ tầng hai sát đất, nhìn về phía phát ra tiếng.
Thành phố chìm trong bóng tối kinh hoàng, hoang tàn, đường phố gió thổi lạnh lẽo, khói thuốc súng đen kịt tràn ngập.
Một chiếc xe G đen bóng lớn xuất hiện chậm rãi trên đường.
Cửa xe đóng “loảng xoảng”, bước xuống một đôi chân thẳng tắp, dài, mặc quần tây đen ôm cơ bắp bắp phồng, cao khoảng 1m9, nam nhân mặc sơ mi đen, vai rộng, cứng cáp, tay áo cuộn lên theo động tác đóng cửa, như muốn giấu đi cơ bắp nổi lên.
Khuôn mặt người đàn ông có sức công kích mạnh mẽ, cấu trúc sắc nét, đầy tự tin, đeo kính mắt vàng tơ, thái độ nghiêm nghị, trên mặt có vết sẹo đen gần má, bước chân vững chắc.
Chỉ ít phút sau, đường phố đối diện cũng xuất hiện một chiếc xe khác.
Người trên xe đưa một chiếc hộp mã hóa cho người tài xế bên kia.
Cách khá xa, Bùi Tây Tình núp sau cửa sổ, chỉ dám hé mắt quan sát.
Chỉ nghe lỏm được vài câu đứt đoạn.
Có nhắc đến chuyện giao dịch linh tinh.
Quả là đêm nguyệt hắc phong cao, thời điểm thích hợp nhất để giao dịch.
Chỉ lát sau, họ hợp tác xong, người đàn ông bắt tay đối tác rồi quay người lên xe rời đi.
Ngoại trừ người đi cùng, đường phố vắng tanh, yên lặng chỉ còn tiếng gió.
Người đàn ông đeo kính vàng rít một hơi thuốc, nhìn chằm chằm về phía vô định.
Bùi Tây Tình đột nhiên thu cổ lại.
Chẳng lẽ mình có thể bị nhìn thấy?
Qua vài giây, khi xe ngày càng xa, cô mới dám hé đầu ra.
Trên đường phố không còn bóng người, cô nhẹ thở ra, chuẩn bị rời khỏi gác mái thì đột nhiên nghe tiếng gọi phía sau: “Tang thi?”