Đôi mắt của Bùi Tây Tình trợn to.
Chờ chút.
Cô không nghe nhầm đấy chứ? Cái tổ chức “Pháp Lan Luân” này không phải là thế lực luôn đối nghịch với nam nữ chính trong nguyên tác sao? Một liên minh nắm giữ hết thảy quyền lực trong các căn cứ?
Đó chẳng phải là tổ chức của vai ác lớn nhất truyện à…
Cô suy nghĩ kỹ lại. Trong giai đoạn đầu truyện, vai ác lớn này liên tục nhắm vào nam chính, đẩy nam chính vào hiểm cảnh hết lần này đến lần khác. Nhiều phen nam chính suýt nữa mất mạng, phải dựa vào bàn tay vàng cùng kỳ ngộ hiếm có mới có thể xoay chuyển tình thế.
Nhưng vai ác thì khác. Hắn thật sự có thực lực, quyền thế đỉnh cao, có mưu lược và thủ đoạn. Căn bản chẳng cần dựa vào bất kỳ bàn tay vàng hay sự trợ giúp từ thế lực bên ngoài nào.
Thế mà, nhân vật phản diện đỉnh cấp như vậy… cuối cùng vẫn chết.
Chết một cách vô lý và ép buộc đến mức khó hiểu.
Âm mưu được tính toán cả nửa quyển truyện, cuối cùng không hiểu sao lại bị nam chính phá hủy, rồi bị tác giả cưỡng ép cho “offline”, để lại một cái kết viên mãn happy ending cho nam nữ chính.
Từ góc nhìn của một nhân vật phụ như cô, cảm giác đó như bị bao phủ trong sương mù. Rõ ràng vai ác không nên bị loại bỏ cẩu thả như vậy.
Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng tổ chức Pháp Lan Luân — thế lực đứng đầu tận thế — thật sự rất lợi hại. Thần bí, kín tiếng, có thể khống chế mạch sống tương lai của loài người, có thể hạ lệnh truy bắt bất kỳ ai trong nội bộ quân đội, từ tướng lĩnh cao cấp cho tới lính quèn. Chính là tồn tại giống như thần.
Bùi Tây Tình nghiêm túc gật đầu, “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ giữ bí mật.”
Lăng Lãng khịt mũi đầy khinh thường.
Liên minh Pháp Lan Luân cấp bậc cực kỳ nghiêm ngặt, chế độ kỷ luật nghiêm minh, mà thành viên chính thức lại hiếm hoi. Mỗi người đều là cường giả tuyệt đối trong lĩnh vực của mình, có thể trở thành một phần trong số họ, đã là chuyện rất khó khăn rồi.
Thân phận đã gần như công khai, trong giới ai cũng biết, không còn được xem là bí mật nữa.
Ngoài mấy người trong nội bộ, trừ anh trai hắn ra, Lăng Lãng chẳng buồn quan tâm đến ai khác. Nghĩ tới là lại tức, lần trước bị bọn họ ra lệnh dẫn quân đến cái xó xỉnh nát nẻ đầy bùn lầy, tang thi thì chẳng gặp được bao nhiêu, chỉ toàn ngửi mùi hôi thối, về đến nơi rồi tắm rửa nhiều lần vẫn không tẩy hết được cái mùi kinh dị đó. Đến giờ hắn vẫn cảm thấy trên người mình còn mùi phân heo!
Nói đến là nổi điên.
Lăng Lãng không hề nể mặt chút nào: “Kể cả cô có đem chuyện này phơi bày ra cũng chẳng có gì to tát đâu. Trong đám người đó, ngoài anh tôi ra, còn lại đều là một lũ ngốc!”
Bùi Tây Tình “phụt” một tiếng, bật cười.
Lăng Lãng trừng mắt: “Cười cái gì mà cười? Cô đúng là con dưa hấu ngốc nghếch, tiểu tang thi!”
Bùi Tây Tình phản bác ngay: “Anh mới là đồ ngốc!”
Đột nhiên, Lăng Lãng ghé sát vào cô vài phần, “Nhưng mà tôi chưa từng thấy ai bị tang thi cắn rồi mà vẫn còn giữ được ý thức sống tới bây giờ. Nhất là…”
Hắn đưa ngón tay ra chọc chọc lên mặt Bùi Tây Tình, “Da trên mặt côcòn chưa bắt đầu bong tróc.”
……
Bùi Tây Tình đưa tay sờ mặt mình, rồi rụt lại: “Tôi cũng không biết… Có lẽ con tang thi cắn tôi chưa truyền hết virus, hoặc… tôi nhiễm chậm.”
“Dù có chậm, cũng không thể chậm đến mức này.”
Lăng Lãng giơ cổ tay lên nhìn thiết bị: “Còn năm phút nữa là đúng 24 tiếng từ lúc chúng ta gặp cô.”
Long Nghiên: “Cậu tính toán chính xác ghê.”
“Chứ sao nữa. Từ lúc thấy cô ta tỉnh lại, tôi đã luôn chú ý đến tình trạng nhiễm virus của cô ta rồi.”
“Cậu thích Tây Tình à?”
Lăng Lãng vừa uống một ngụm nước, liền phun ra sặc sụa: “Chị Long Nghiên! Chị nói linh tinh cái gì vậy! Tôi sao có thể thích cái kiểu ngốc nghếch đang chuẩn bị biến thành tang thi này chứ!”
Bùi Tây Tình chỉ khẽ mím môi dưới, không phản bác.
Cô biết chị gái kia chỉ đùa thôi, không thật sự có ý đó.
Long Nghiên cười tủm tỉm: “Thật vậy sao?”
“Đừng có chọc nữa, chị Long Nghiên.”
“Rồi rồi.” Long Nghiên cười, biết nếu nói thêm gì nữa chắc thằng nhóc kia sẽ phát điên mất, nên chỉ liếc nhìn Lăng Lãng một cái, sau đó quay sang nhìn Bùi Tây Tình.
Nếu cô gái này thật sự chịu đựng được, biết đâu thật sự có thể ở cạnh Lăng Lãng. Đừng thấy Lăng Lãng là kẻ phá rối khét tiếng trong căn cứ, thực ra hắn rất tận tâm tận lực, thực lực mạnh mẽ, hiếm thấy có dị năng giả song hệ như vậy.
Nếu sau này vào căn cứ, cô gái này có lẽ sẽ phải đi theo hắn. Nếu không, sẽ chẳng ai quan tâm cô cả.
Lăng Lãng trông còn trẻ, cô gái này nhìn cũng không lớn lắm, tầm hơn hai mươi một chút. Long Nghiên hỏi: “Tây Tình, cô bao nhiêu tuổi rồi?”
Bùi Tây Tình nghĩ nghĩ, đáp: “22.”
“Còn trẻ quá, bằng tuổi Lăng Lãng luôn đó.”
“Trùng hợp ghê.”
“Ừm.”
Lăng Lãng hừ lạnh một tiếng.
Bùi Tây Tình theo phản xạ kéo chặt áo khoác trên người.
Long Nghiên liếc thấy chiếc áo khoác quân dụng đang phủ trên vai Bùi Tây Tình, ánh mắt thoáng ngạc nhiên, rồi bật cười: “Đây chẳng phải là áo của anh Đoạn sao? Anh ấy cho cô hả?”
“Vâng.”
Long Nghiên nheo mắt cười: “Vậy tôi kể cô nghe một bí mật.”
Bùi Tây Tình hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn nghiêng đầu lại gần. Người phụ nữ kia áp môi son sát vào tai cô, thì thầm: “Lần trước có một nữ trung tướng trong căn cứ lỡ chạm vào quân trang của anh Đoạn, sau đó không bao giờ thấy anh ấy mặc lại bộ đó nữa. Nghe nói đã trực tiếp đốt sạch, thiêu thành tro luôn.”
Bùi Tây Tình trợn mắt: “Nghe hơi quá rồi đấy…”
Chạm một cái là đem đi thiêu? Vậy cái áo cô đang mặc trên người chẳng phải sắp bị hóa thành tro bụi?
“Anh ấy ghét người khác chạm vào đồ của mình. Chỉ cần bị dính mùi người khác, đụng qua cũng không được, còn thà phá hủy đi cho xong.”
Những lời này cứ vang mãi bên tai Bùi Tây Tình. Đến khi Lăng Lãng gọi cô, cô vẫn chưa phản ứng, mãi một lúc sau mới ngẩng đầu lên: “… Hửm? Gì vậy?”
Lăng Lãng đang nhét súng vào sau lưng, mái tóc bạch kim bị gió đêm thổi tung: “Lên xe ngủ đi. Chẳng lẽ cô định chết cóng ở đây?”
“À, được.”
Nhưng vừa mới đứng dậy, thân hình Bùi Tây Tình chao đảo. Vốn vì ở gần lửa nên sắc mặt cô còn hơi hồng, giờ đột ngột trắng bệch không chút máu, chân mềm nhũn, cô theo phản xạ bám vào cánh tay người bên cạnh.
Lăng Lãng đang tra đạn vào súng thì bị kéo một cái, không mạnh lắm, nhưng cũng khiến hắn hoảng hốt. Thấy Bùi Tây Tình quỳ rạp xuống đất, hắn lập tức đỡ cô dậy: “Này! Cô làm sao thế? Phát tác rồi à? Nói gì đi chứ!”
Bùi Tây Tình không thể thốt ra lời, cơ thể bắt đầu run rẩy, cô cố nhịn không gãi làn da đang ngứa như điên.
Ngứa muốn chết. Tứ chi cô như bị xé rách từ bên trong ra.
Lăng Lãng còn đang nói gì đó, nhưng cô không còn nghe rõ. Cô chỉ thấy bên hông hắn có treo một con dao găm.
Đầu óc cô nóng bừng lên, không nghĩ nhiều liền rút con dao kia ra.
Cô giơ dao, đâm mạnh vào cánh tay mình.
Đau đớn.
Cơn đau truyền thẳng vào hệ thần kinh, cùng với dòng máu nóng chảy ra khiến cảm giác ngứa và thống khổ như giảm bớt phần nào. Trong cơn đau đó, cô thậm chí cảm thấy một loại kho*i c*m kỳ lạ như được giải thoát.
Đây là cảm giác khi đang biến thành tang thi sao?
Giống như bị thiêu sống trong nước sôi, rồi lại bị dìm vào băng lạnh. Cô không thể khống chế bản thân, cứ tiếp tục tự hành hạ mình. Nhưng đang lúc tiếp tục, một bàn tay siết chặt cổ tay cô lại.
Dao găm bị đánh rơi xuống đất.
Bùi Tây Tình lờ mờ ngẩng đầu. Trước mắt là một đôi mắt sâu thẳm sau lớp thấu kính, trầm lặng như nước giếng. Hình như cô vừa được ôm từ lòng Lăng Lãng vào một vòng tay khác, lạnh hơn một chút.
Theo bản năng, cô ôm lấy người đó, mặt áp vào cổ anh, làn da mềm mại còn dính máu, để lại dấu đỏ trên cổ người đàn ông ấy.
“Cho tôi thêm hai nhát nữa… cầu xin anh.”