Edit Ngọc Trúc
“Tới, lão huynh đệ nhóm, mở rương ra cho đám nhãi con trong trại nhìn xem chúng ta mang thứ tốt gì trở về.” Vừa về đến nha môn huyện, lão đương gia đã sốt ruột gọi người mở rương. Đoàn xe trở về dài như một con rồng, chỉ nhìn những rương gỗ chồng chất trên xe la thôi cũng biết chuyến ra biển này thu hoạch không hề nhỏ.
Rương đầu tiên mở ra chính là thứ quý giá: một rương đầy tiêu hột. Giờ đây tiêu hột có thể sánh với bạc trắng, một nhà nếu có tám trăm thạch tiêu hột thì trong danh sách phú hào cả nước cũng có tên, đủ thấy tiêu hột quý giá nhường nào.
Thực ra bản thân tiêu hột chẳng phải thứ gì cao sang, chỉ là cung không đủ cầu nên giá bị đẩy lên mãi. Đại Yến hiện tại đã khá hơn tiền triều, nhờ mở đường biển buôn bán, tiêu hột đi đường biển từ hải ngoại về rẻ hơn nhiều so với đi đường bộ từ Tây Vực, tuy không đến mức giá trên trời mà vẫn mua không nổi, nhưng theo giá hiện giờ thì cũng chẳng phải rẻ.
“Tiêu hột này, nếu không phải ta tận mắt thấy, còn tưởng ở khắp nơi người ta bán rẻ như cho. Đám thương buôn kia thật biết kiếm tiền, đi một chuyến biển mà giá tiêu lên xuống trăm lần, đều dễ như trở bàn tay.” Chu Xứng cảm khái, tiêu hột quý thật, trước kia dân thường như họ chưa từng thấy qua, nào ngờ ra biển rồi mới biết, ở hải ngoại tiêu hột phổ thông đến dân thường cũng dùng được.
Hắn hiểu rõ thế nào là vật hiếm thì quý. Nghe nhi tử kể tiêu hột thời tiền triều sánh với hoàng kim, nay mất giá rồi mà vẫn là thứ bán được lấy bạc trắng.
“Hải mậu lợi thì lớn, hiểm cũng cao.” Chu Tứ không trách thương nhân nâng giá, rốt cuộc là buôn cái người không có mà mình có, nhưng giờ hàng đã về tay hắn, tất nhiên phải tìm cách sản xuất tại bản địa, đến khi tự cung tự cấp thì hải thương cũng chẳng kiếm được đồng nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT