Edit Ngọc Trúc

Hắc Hùng Lĩnh, đường Cổ Thổ.

Trong một quán trà ven đường, mấy hán tử đang ngồi chán chường đuổi ruồi bọ. Thời buổi này, trong trà quán ruồi bọ còn đông hơn cả người.

“Bốp!” Một tiếng giòn tan vang lên, tên hán tử tựa vào cột cửa tát một cái lên mặt, để lại năm dấu tay đỏ lòm. Con ruồi kia thoát chết qua khe hở ngón tay, còn đậu lên mặt gã, bay qua một vòng, mấy tên hán tử xung quanh đều lĩnh một cái tát vì nó, rồi nó nghênh ngang bay khỏi quán trà, tiêu sái rời đi.

“Mẹ kiếp, đều rảnh rỗi đến phát điên! Làm ăn thế này còn làm cái khỉ gì, lấy vợ kiểu gì, còn nuôi nổi con nữa không đây!”

Lời vừa dứt, mấy tên khác liền phụ họa.

“Đại đương gia cũng thật là, biết rõ phương Bắc đang loạn, thương nhân hai miền đều sợ chết, còn giữ cái quán trà này làm gì. Chi bằng đốt đi còn hơn, ít nhất không phải để huynh đệ tụ tập chờ thối mông.”

“Cũng không thể nói thế, dù sao trước đây nhờ cái quán này cũng tránh được không ít phiền toái. Giả sử có thương nhân gan lớn đi ngang qua Hắc Hùng Lĩnh, mà không có huynh đệ ta che chở, giữ được cái mạng đã là may rồi, còn dám quay lại nữa chắc? Thương nhân không dám ra ngoài, tiền không lưu thông, kinh tế không lưu thông thì…”

“Ngươi câm mồm đi! Nghe đại đương gia lải nhải trong trại còn chưa đủ à, ra khỏi cửa còn phải nghe ngươi lải nhải. Huynh đệ tụ tập lại chẳng qua là để trốn cái miệng bà tám của lão thôi.”

“Phải rồi, không hiểu nổi đại đương gia, mới mười bảy cái tuổi đầu, mà ngày nào cũng lo lắng tính toán đủ thứ. Biết vậy hồi xưa lo học cày ruộng còn hơn, ít ra sống yên ổn.”

“Ai nói không phải.”

Miệng thì phàn nàn, nhưng thật ra trong lòng chẳng ai dám oán trách đại đương gia thật. Nhìn bọn họ thân hình vạm vỡ, ở cái thời hoang tai này mà sống được đến vậy là đã tốt lắm rồi. Không chỉ đủ ăn, còn có thịt, không thế thì làm sao rèn ra được đám người như vầy?

“Dậy, có người tới.” Tên canh gác dốc chạy về, uống cạn bát trà lạnh, thở hồng hộc nói: “Nghe tiếng vó ngựa, không phải đoàn nhỏ đâu.”

“Người đông à? Người đông thì khó làm ăn rồi.” Mấy hán tử liếc nhau. Họ trấn giữ cửa ải Hắc Hùng Lĩnh không phải để bán trà. Đừng vì họ gọi là Hắc Hùng Trại mà nghĩ đến cướp bóc đốt phá gì đó. Theo lời đại đương gia, bọn họ là nghĩa phỉ.

Thời buổi này dân không sống nổi, không ít người lên núi làm thổ phỉ. Đường từ Bắc xuống Nam không đi mấy bước là gặp cướp, lạc đường là chuyện thường.

Nhưng Hắc Hùng Trại có thể dựng quán trà ở Hắc Hùng Lĩnh, tất nhờ thanh danh vang xa. Cướp núi khác cũng không dám chọc vào. Đại đương gia bọn họ từ khi mới mười ba, mười bốn tuổi đã dẫn mấy chục huynh đệ tiêu diệt hết thổ phỉ quanh vùng. Từ đó, Hắc Hùng Lĩnh chỉ còn một mình Hắc Hùng Trại độc bá.

Lẽ ra một mình độc chiếm nơi này thì nên vơ vét cho đầy túi, nhưng đại đương gia lại nói muốn phát triển lâu dài. Cướp thì được một lần, hộ tống thương đội thì có lời dài hạn. Thế là chuyển sang làm dịch vụ bảo kê, thu ít phí đường qua.

Đừng xem thường mấy khoản này, thương nhân nào đi qua Hắc Hùng Lĩnh đều biết, không có huynh đệ Hắc Hùng Trại hộ tống, đến cả quần lót cũng không giữ nổi. Nên lần nào cũng chi tiền rất thật lòng.

Hơn nữa tiền thu được còn thấp hơn đám quan trên thành thu phí, lợi nhuận vẫn tốt. Mà huynh đệ họ lấy tiền làm việc rất đàng hoàng, so với đám trộm cướp lẻ tẻ trong núi thì tốt hơn gấp bội. Những tên kia tay không ít máu, không so nổi với nghĩa phỉ Hắc Hùng Trại.

Dù trên đầu vẫn treo lệnh truy sát không giết người của đại đương gia, nhưng một khi động thủ thì không chút nương tay. Đám chó má kia, lông chim cũng không để sót.

Mấy tên hán tử trong trà quán men theo đường mòn lên cao, tên đi đầu gọi là Trịnh Thiết. Từ nhỏ lớn lên trong trại, cha hắn từng đi theo cha của đại đương gia làm thổ phỉ. Đừng nhìn hắn cao lớn thô kệch tưởng là mãng phu, thật ra biết chữ biết tính toán, đầu óc lanh lợi, là đội trưởng luyện binh thường nhật.

Trịnh Thiết lấy ống nhòm từ hông ra quan sát, thở dài: “Chà, không phải đoàn nhỏ đâu.”

Nhìn sơ qua số lượng, e cũng gần trăm người, thêm một dãy xe ngựa, kéo dài không thấy đuôi, bao nhiêu năm rồi chưa thấy đoàn nào lớn đến vậy đi ngang qua Hắc Hùng Lĩnh.

“Dạo này có chuyện gì lớn à? Nơi này vốn toàn đám buôn lậu không muốn đóng phí thành, mà ta nhìn đoàn này không giống buôn lậu.”

“Để ta xem thử.” Một hán tử khác nhận lấy ống nhòm, ngó kỹ, thấy giữa đoàn có kiệu hoa đỏ thắm, tinh xảo rực rỡ, suýt rơi tròng mắt, “Hiểu rồi, lần trước Tiểu Lục từ huyện thành về nói gặp đoàn đón dâu của Thành Vương đi kinh thành, tính thời gian thì đúng. Có khi là đoàn cưới từ kinh đưa ra.”

Vừa nghe là đón dâu thì không sao, nhưng nghe là cưới cho Thành Vương, đám hán tử lập tức trừng to mắt, mặt đầy thương cảm: “Không biết tân lang tân nương nhà ai phải gả đi, đúng là xui tận mạng. Đất phong của Thành Vương dù xa Hắc Hùng Lĩnh, cũng chẳng ai nói được câu tốt về hắn.”

“Giờ có nhà giàu nào tử tế đâu.” Trịnh Thiết tiếp lời, rồi lại thấy chuyện có gì sai sai: “Nhưng đoàn cưới của Thành Vương sao lại đi qua Hắc Hùng Lĩnh? Đừng nói danh tiếng nơi này, chỉ nói lộ trình thôi cũng không hợp. Đoàn cưới nên đi quan đạo, dừng ở trạm dịch, đâu thể đi đường núi hoang vu này.”

Trịnh Thiết đưa kính quan sát nhìn quanh núi. Ở Hắc Hùng Lĩnh mười năm, bọn họ quen thuộc từng bụi cây ngọn cỏ. Rất nhanh hắn đã thấy dấu hiệu khả nghi.

“Không ổn, hai bên núi có người mai phục.”

Nhìn sơ cũng thấy không ít người.

“Đệt, thằng nào không muốn sống mà dám giành địa bàn của Hắc Hùng Trại?” Từ Đại Đầu tức giận giậm chân, “Ai lại to gan dám gây chuyện ở địa bàn Long vương gia?”

“Khó nói, có khi chính là người trong đoàn kia sắp đặt. Giả vờ đi lối tắt qua Hắc Hùng Lĩnh, mai phục hai bên núi, rồi gắp lửa bỏ tay người, đổ tội cho chúng ta.” Trịnh Thiết đoán, nhưng lòng lại thấy đúng tám chín phần. Chung quanh Hắc Hùng Lĩnh không có băng nhóm nào lớn đến mức này.

“Mẹ kiếp, đám vương công quý tộc này bụng dạ thật đen. Tính gắp lửa lên đầu Hắc Hùng Trại? Vậy thì hắc ăn hắc, Thành Vương cũng là cái rắm với đại đương gia ta!”

Mấy tên hán tử nghe thế liền đồng loạt hò reo. Đã là phỉ thì sợ gì quan phủ? Có bản lĩnh thì đưa binh đến tiêu diệt, bọn họ còn coi đối phương là anh hùng. Nhưng mấy vị đại nhân trong phủ chẳng ai dám động đến trại chủ của Hắc Hùng Trại, ai nấy đều là ăn no rỗi việc, được một tấc lại muốn lấn một thước. Quan phủ mà nhún, bọn họ nghĩa phỉ ắt sẽ vùng dậy.

“Khoan đã,” Trịnh Thiết đảo mắt, “Đoạt đoàn cưới kia, trong đó còn có tân nhân non nớt. Đưa từ kinh tới, dù là nam hay nữ cũng là đỉnh đỉnh hảo phẩm. Mà đại đương gia ta mười bảy tuổi rồi, trong trại chưa có ai vừa tuổi, không phải là vừa khéo sao?”

Dù sao cũng đã cướp, thì tân nhân không thể bỏ sót. Nếu chỉ lấy tiền mà để người đi, ai dám tin người đó còn “trong sạch”? Theo lời đại đương gia, mấy lão gia dưới núi toàn bệnh trong đầu, vừa muốn sạch vừa muốn ngoạn, còn đòi không tỳ vết? Mấy gã hán tử như họ, cưới được góa phụ trẻ là đã thắp nhang tạ trời rồi, ai quan tâm chuyện “ngoạn ý” kia?

“Nhưng mà… đại đương gia chẳng phải dặn không được cướp người sao?” Không chỉ không cướp, còn nghiêm cấm huynh đệ động tay chân.

“Cho nên mới phải âm thầm làm. Cứ nói là vì đại đương gia tìm vợ, thấy tân nhân gặp nạn giữa đường nên đưa về trại. Lúc ấy muốn trả lại hay không cũng không ai cản.”

“Cao tay! Trịnh ca không hổ đội trưởng đội nhỏ của chúng ta, tâm hắc giống đại đương gia y đúc. Ta đi đây!”

Từ Đại Đầu vội vã lao vào rừng, biến mất trong nháy mắt. Trịnh Thiết nghe xong, tuy được khen cũng chẳng thấy vui, lẩm bẩm: “Hừ, khó trách mỗi lần có ai nói đại đương gia tâm hắc, hắn không vui. Ta nghe cũng không vui.”

“Sao thế?” Một hán tử bên cạnh ngơ ngác.

“Nghe như đang mắng người chứ chẳng phải khen.” Trịnh Thiết gãi đầu, thầm nhủ sau này đừng khen đại đương gia kiểu đó nữa.

Bên kia, Từ Đại Đầu vừa rời đi, đoàn cưới cũng từ từ dừng lại trước cửa ải, có vẻ muốn dựng trại nghỉ chân.

Khi xe ngựa đã dừng hẳn, từ kiệu hoa bước ra một tiểu ca nhi môi hồng răng trắng. Cả đoàn đều là người nhà giàu, chẳng ai dám nhìn nhiều. Tiểu ca nhi như vậy theo chủ tử nhập phủ, phần lớn đều là để dùng khi chủ nhân mang thai, sau này tính như nửa chủ tử, không thể đắc tội.

Tật Lê nhảy xuống xe, đi đến đội người của hồi môn của công tử. Phía trước đều là người do vương phủ phái, chỉ có đội hồi môn này là người trong nhà. Nhưng không ngờ nửa đường rất nhiều người do không quen khí hậu mà ngã bệnh.

Công tử thiện tâm, cho họ ở lại trạm dịch dưỡng bệnh rồi trở về, không cần đi cùng. Thế nên người còn có thể sử dụng thật sự không nhiều.

May mà đội hộ vệ của hồi môn là do lão gia trong phủ đích thân điều động. Bằng không, hơn trăm kiện của hồi môn, chỉ cần có người thó đồ là rối to.

“Tật Lê, công tử có căn dặn gì sao?” Yến Cẩn thấy hắn từ xa liền tiến lại hỏi. Tật Lê là người thân cận nhất bên cạnh công tử, bình thường trừ lúc đưa cơm thì ít khi đến đầu bên này.

“Công tử hỏi, tại sao lại đến nơi này. Theo hành trình đáng lẽ phải đến trạm dịch, sao lại dừng ở rừng núi hoang vu thế này?” Hơn nữa mới trưa đã dùng bữa, cũng không đến giờ nghỉ. Chỉ là người phụ trách đội đón dâu là bên vương phủ, người của Tần phủ cũng không tiện hỏi nhiều.

“Người bên vương phủ đổi lộ trình giữa đường. Nghe nói mấy ngày mưa lớn khiến một đoạn đường sụt, phải tốn thời gian tu sửa. Để không lỡ giờ lành, họ chọn đường khác.” Yến Cẩn đã xem bản đồ kỹ, quả thực trừ đường quan đạo thì đây là đường gần nhất.

“Vậy thì tốt.” Tật Lê gật đầu, nhưng nhớ lời công tử dặn, vẫn ghé tai Yến Cẩn dặn nhỏ: “Nghe nói Nam Cảnh không yên, trên đường nên cẩn thận.”

“Ta hiểu.” Yến Cẩn gật đầu như không, nhưng khi Tật Lê vừa rời đi, hắn lập tức gọi thuộc hạ lại, dặn dò từng việc.

Chỉ là… đội khúc xuất phát cùng Tần phủ giờ chỉ còn hai mươi người, một nửa đã bệnh trở về. Nếu thật sự xảy ra chuyện, họ chỉ có thể liều chết bảo vệ công tử, còn lại mặc kệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play