Edit Ngọc Trúc
Giờ Mẹo đã quá nửa.
Đang giữa mùa hạ, trời hửng sáng rất sớm. Tuy đêm qua huynh đệ trong trại náo nhiệt một trận, nhưng sáng hôm sau vẫn không lơ là việc huấn luyện. Chu Tứ chỉ ngủ chợp được hai canh giờ, đã thay đổi xiêm y dậy sớm luyện tập ngoài trời.
Đầu tiên là cùng các huynh đệ trong trại mang theo trọng vật chạy bộ quanh sơn trại. Đường tới nơi gọi là "trại tử" chỉ có một lối thông xuống, song giữa núi lại có nhiều đường mòn ngoằn ngoèo, trại tử này thường ngày vốn là nơi cư trú chính, bên trong còn có vài chỗ giấu kín, là nơi an cư lập nghiệp, không phải ai cũng biết được.
Huấn luyện nửa canh giờ xong quay về trại, các nương tử và lang quân đã chuẩn bị xong bữa sáng, chỉ chờ tới nhà bếp lấy về.
Sáng ăn cháo loãng kèm màn thầu, thêm một đĩa rau nhỏ và một quả trứng luộc, ngoài trừ trứng luộc mỗi người một quả, những món còn lại có thể xin thêm.
Chu Tứ tuổi còn trẻ, vóc dáng cường tráng, một lần ăn phải ba cái màn thầu với hai bát cháo, lại còn là loại màn thầu to của trong trại, nếu không còn có thể ăn thêm nữa.
Sáng sớm phòng bếp cũng đưa nước ấm đến phòng đại đương gia. Tật Lê và Xương Bồ tiếp nhận nước và y phục do Hoàng nương tử mang tới, cung kính bưng vào để công tử tắm rửa.
Tần Tuy Chi dùng nước trà súc miệng, sau đó cầm lấy lá lách – thứ này ngày trước chỉ nhà giàu quyền quý mới dùng, nay được người trong trại mang ra, cũng khiến hắn hiểu thêm phần nào sự sung túc nơi đây.
Rửa mặt xong, hắn cởi bộ hỷ phục mặc suốt đêm qua, thay vào y phục của sơn trại. Kiểu dáng mới mẻ, màu sắc rực rỡ, chẳng kém gì y phục Tần phủ đặt may mỗi quý.
Huống chi nguyên liệu của bộ xiêm y này hắn chưa từng thấy qua, không phải tơ lụa thượng hạng nhà giàu hay vải thô dân thường hay dùng, chất vải mềm mại nhưng dai hơn gấm vóc, trong trại ai cũng mặc giống nhau, nghĩ đến chắc không khó mua, chỉ là kinh thành chưa từng thấy, có lẽ là vật đặc sản riêng của Hắc Hùng Trại.
Thu dọn xong xuôi, Hoàng nương tử lại mang cơm sáng đến. Vẫn là cháo loãng và màn thầu, nhưng lần này có thêm vài đĩa rau nhạt khai vị. Dĩ nhiên không thể so với nhà họ Tần, song hiện tại đang ở nhờ, có thế nào ăn thế ấy, chẳng có gì để phàn nàn.
Ăn sáng xong cũng không dễ dàng gì, Tần Tuy Chi bắt đầu tính chuyện tìm cớ ra ngoài đi dạo. Hiện tại hắn là minh phu của đại vương thổ phỉ, tuy chưa từng hành qua tam thư lục lễ, nhưng cũng chẳng ai dám mạo phạm, thân phận này tất nhiên phải lợi dụng cho tốt.
Đang nghĩ ngợi, Chu Tứ ăn sáng xong thì bước vào. Người này đã thay một bộ trang phục chỉnh tề, tướng mạo tuấn tú như ngọc, nếu ở kinh thành thì cũng đủ khiến các cô nương và ca nhi ném túi tiền. Khổ nỗi lại là tên thổ phỉ, nếu bị đám bạn bè trong kinh biết, chỉ sợ sẽ thở dài tiếc rẻ.
“Chu đại đương gia.” Tần Tuy Chi hành lễ. Giờ xét theo thân phận, hắn phải gọi một tiếng "phu quân", nhưng nói chi đến chuyện đêm qua hai người nói năng qua lại như đang đối đầu, mà kẻ trước mặt lại từng khinh rẻ hắn, cho dù có thành phu phu thật, hai tiếng kia cũng nghẹn mãi không nói ra nổi.
Chu Tứ dừng mắt trên người hắn. Nói thật, hắn từng thấy không ít mỹ nhân, không tính kiếp này, kiếp trước lúc tin tức lan khắp thiên hạ, dạng nào mập ốm cao thấp cũng từng gặp qua. Trong số đó có người hắn tán thưởng, nhưng chưa từng có ai khiến hắn như Tần Tuy Chi – hết lần này đến lần khác khiến lòng rối loạn.
May mà Chu Tứ không phải loại phong lưu, bị nhìn một chút cũng không đến mức đỏ mặt, quay đầu bình tĩnh đáp lời:
“Đêm qua nghỉ ngơi tốt chứ?” Mong là tốt thật, bằng không hắn ngủ hai canh giờ trong thư phòng coi như uổng phí. Lát nữa còn định phiền Hoàng nương tử thu xếp cho hắn căn phòng khác để ở tạm, chứ nhà chính vẫn nên để cho vị quý công tử kia trú tạm.
“Ừ.” Tần Tuy Chi rũ mắt gật đầu. Thật ra đêm qua hắn không hề chợp mắt. Gặp phải chuyện hiểm nguy thế này, có ai tâm an mà ngủ yên được?
Người trước mắt tuy bề ngoài lạnh lùng, nhưng thật sự sinh ra rất đẹp. Mười hai mười ba tuổi đã có thể khen là quốc sắc thiên hương, huống chi hiện nay đã mười bảy, đúng là độ tuổi rực rỡ nhất. Là người thì khó tránh khỏi bị rung động, chỉ là xem ai định lực mạnh hơn ai mà thôi.
“Hiện giờ trong trại huynh đệ ngươi đều đã gặp qua, nếu cảm thấy không thú vị, có thể ra ngoài trại tử đi dạo một chút. Tốt nhất nên đi cùng người quen, kẻo lạc đường.” Chu Tứ có ý muốn để hắn quen mặt với người trong trại, cũng không cấm đoán đi lại. Dù sao trong trại chẳng có vật gì quá quan trọng, đồ đáng giá đều không ở nơi này.
“Trại tử rất lớn?” Đêm qua có ba trăm người cùng ăn cơm, nếu chỉ vậy thì chưa đến mức lạc đường. Chỉ sợ người trong trại còn đông hơn thế.
“So với huyện thành thì không bằng, nhưng hơn hẳn trấn giàu.” Nếu tính cả các lối dẫn tới ruộng đồng hai đầu và dãy núi quanh co, thì địa bàn Hắc Hùng Trại còn hơn cả huyện Kiều Đầu.
“Ta biết rồi.” Tần Tuy Chi đứng dậy, bước đến trước mặt Chu Tứ, giọng nói không mềm mỏng, nhưng cũng bớt phần lạnh lẽo: “Ta muốn Chu đại đương gia dẫn ta đi một chút.”
À? Chu Tứ thoáng nghi hoặc – đây là ý gì? Tối qua còn tránh né không kịp, sáng nay lại chủ động như thế, là muốn dùng mỹ nhân kế để hắn lộ sơ hở, hay là sợ ra ngoài gặp chuyện?
“Không được sao?” Tần Tuy Chi hỏi lại, khiến Chu Tứ bỏ lỡ cơ hội từ chối. Dù sao cũng rảnh, dạo chơi một vòng cũng không sao.
“Công tử đã mời, đương nhiên không thể từ chối.”
Nói rồi, hai người cùng rời khỏi phòng. Tật Lê và Xương Bồ lập tức theo sau. Vừa nãy thấy hai người nói chuyện, họ không dám lên tiếng, sợ làm phiền công tử tính toán. Nay công tử muốn đi ra ngoài cùng đầu lĩnh thổ phỉ, họ đương nhiên không thể để hai người ở riêng, trong phòng còn có Tiền mụ mụ, nếu Hoàng nương tử có gì dặn dò cũng có người tiếp chuyện.
Trời sáng hẳn, lúc này Tần Tuy Chi mới thấy rõ nơi mình đang ở. Sân viện mang phong cách nhà giàu, trồng hoa, trồng cây. Nếu không biết đây là sào huyệt thổ phỉ, còn tưởng là nội viện nhà quyền quý dưới chân núi.
Đi thêm một đoạn, ra khỏi sân của Chu Tứ, cảnh sắc lại khác hẳn khiến hắn không khỏi ngạc nhiên.
Theo hắn thấy, sơn trại này không thiếu lương thực, lại nhiều nhân lực, chỗ ở ít ra cũng nên ngang với địa chủ, không ngờ sân của Chu Tứ đẹp đẽ là thế, nhưng chỉ cách vài bước chân, bên ngoài toàn là nhà dân bình thường, như nông hộ trong nông trang, nhìn không tồi, nhưng so ra thì chênh lệch quá lớn.
“Cảm thấy lạ lắm phải không?” Chu Tứ nhìn ra vẻ mặt kinh ngạc của hắn, liền cười giải thích.
Sơn trại không chú trọng xây cất, càng không so được với đình đài lầu các của nhà giàu. Chu Tứ khi dựng nhà chỉ chú trọng thực dụng, những thứ đẹp đẽ mà vô dụng đều không làm.
Mấy năm trước trong trại chỉ có mấy tấm ván gỗ ghép lại gọi là mái che mưa, sau này thay bằng gạch ngói thô sơ. Về sau hắn bỏ công sức làm gạch đỏ để dựng phòng ở hiện tại.
Gạch đỏ không bền bằng gạch xanh, vốn thường dùng xây mộ. Nhà dân bình thường không có tiền cũng không dám dùng gạch đỏ, riêng Chu Tứ dám làm, liền cho người nung gạch mà dựng nhà.
Có điều người trong trại toàn là dân quê, sống không quen tiểu viện tinh xảo như của Chu Tứ, ngược lại vẫn thích kiểu sân cũ dưới chân núi, có thể trồng rau, tiện lấy nước.
“Vậy sao.” Tần Tuy Chi thầm nghĩ: Chu Tứ đối với người dưới rất tốt. So với đám quan lại địa phương hiện nay chỉ biết ăn hối lộ và đàn áp dân, thì một kẻ phản tặc lại là người đặt dân chúng lên đầu, không biết là phúc hay họa.
Đi thêm vài bước, gặp nhóm người tuần tra trong trại. Mấy người kia nhìn thẳng, chờ đại đương gia đi qua mới dám quay đầu lại nhìn.
“Đại đương gia rơi vào ôn nhu hương rồi chăng? Trước giờ chưa thấy hứng thú dạo chơi chốn này.”
“Thật đấy. Ta dù cưới vợ về còn chẳng dẫn đi dạo nơi này, nếu muốn dẫn đi thì nên lên đỉnh núi mới phải.”
Sơn trại xây đã lâu, mấy chỗ đẹp đều ở phía sau, mấy nương tử lang quân thấy phí của trời còn hay kêu than. Phía này thì nghèo nàn, làm sao lọt được mắt vị công tử kia.
“Đừng nói mấy chuyện vớ vẩn, trên núi nam nhân nhiều hơn nữ nhân một nửa, muốn tìm vợ mà dễ à?”
“Chưa có cũng đừng nằm mơ giữa ban ngày.”
“Rồi rồi, mau tiếp tục tuần tra đi. Để tiểu đội trưởng bắt gặp lại bị trừ nửa khẩu phần thịt bữa trưa.”
“Phải rồi, thấy đại đương gia hướng về phía học đường, lát nhớ nhắc huynh đệ sau canh giữa đừng chạy lung tung, đừng cản trở hứng thú của người ta.”
……
Còn nói là tới học đường, trên đường lại đi ngang qua y quán. Hôm qua mấy người bị thương đều được đưa tới đây. Nhân tiện, Chu Tứ cũng dẫn Tần Tuy Chi vào thăm để hắn an tâm.
“Đại đương gia, Tần công tử.” Người đang bận rộn trong y quán là một ca nhi nhỏ tuổi, chừng mười lăm. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại là đại phu thật sự, đọc sách học nghề từ nhỏ, so với nhiều lang y mới ra nghề còn giỏi hơn, mà cha của cậu ta cũng là danh y có tiếng.
“Họ sao rồi?” Chu Tứ biết điều Tần Tuy Chi quan tâm nhất là gì, liền hỏi trước.
“Chỉ là thương ngoài da, vài vết sâu đã được khâu lại, nghỉ ngơi hai hôm là không sao.” Tôn ca nhi trả lời. Thương ngoài da là chuyện thường trên núi, chỉ cần một trợ thủ cũng đủ xử lý.
Chu Tứ gật đầu, quay sang Tần Tuy Chi nói: “Yên tâm rồi chứ?”
“Đa tạ.” Tần Tuy Chi cúi đầu hành lễ, là thật lòng. Dù thế nào thì những người này đều vì hắn mà đến Nam Cảnh, nay lại bị vạ lây. Nếu vì vậy mà mất mạng thì thật đáng thương. Chu Tứ đã cho người cứu chữa, là chủ tử, dù giờ chỉ có hai tay trắng, một lời cảm tạ và cái bái lễ này vẫn là điều nên làm.
“Được công tử nói một tiếng cảm ơn, ta còn thấy vinh hạnh.” Chu Tứ tiếp lễ, tâm trạng cũng tốt hơn. “Đi thôi, tới chỗ khác xem thêm một chút.”