Edit Ngọc Trúc
“Đại đương gia, người đã dẫn đến.” Từ Tiểu Lục đưa một nam nhân trông giống quản sự của vương phủ đến, địa lao tra hỏi đã kết thúc, nhưng vẫn còn mùi ẩm mốc hôi hám âm u, khó mà ngửi nổi.
Số người bị nhốt trong địa lao không ít, trừ mấy kẻ giả dạng thổ phỉ câm như hến, còn lại là đám hạ nhân trong vương phủ khóc lóc thảm thiết, tiếng kêu than khiến mấy gã trông coi mất kiên nhẫn, nhưng cũng chẳng ai ra tay dọa nạt, chỉ nhét hai cục bông vào tai cho yên tĩnh.
Gã quản sự bị đưa đến thì càng thảm, nước mắt nước mũi đầy mặt, chẳng khác gì làm trò cười cho thiên hạ. Chẳng có chút dáng vẻ của người có hậu thuẫn lớn, tám phần là bị dọa mất vía dưới chân núi, giờ gặp phải đại đầu lĩnh thổ phỉ trong lời đồn, lập tức dập đầu van xin tha mạng, chẳng còn chút cốt khí nào.
“Đừng khóc lóc nữa, đại đương gia có chuyện muốn hỏi ngươi.” Từ Tiểu Lục đá vào sau lưng gã một cú, dù gì cũng là người của vương phủ, sao lại hèn mọn đến thế.
Gã quản sự vốn đang quỳ, bị đá một phát lăn bò lên trước, nghe nói đại vương có điều muốn hỏi, vội vã bò dậy, “Đại vương có gì cứ hỏi, tiểu nhân biết gì nhất định khai hết, không dám giấu nửa lời.”
Xem ra chẳng cần dùng tới thủ đoạn gì, người này đã khai sạch, Chu Tứ cũng lười hỏi han, chỉ hất cằm ra hiệu cho Từ Tiểu Lục đi thẩm vấn những kẻ khác, còn hắn thì ở lại xem Thành Vương rốt cuộc bày ra trò gì.
“Xem ra ngươi cũng nghe qua thanh danh của Hắc Hùng Trại.” Chu Tứ mở miệng.
Cũng phải, ở Kỳ Châu này mà chưa từng nghe đến Hắc Hùng Trại thì đúng là kỳ lạ.
“Tự nhiên là nghe qua. Hai tháng trước đến Kiều Đầu huyện, bá tánh trong huyện thường nhắc đến Hắc Hùng Trại, ai cũng nói là sơn trại lợi hại nhất ở Nam Cảnh, không có sơn phỉ nào sánh bằng, ngay cả quan phủ cũng phải nhường ba phần.” Gã quản sự nịnh bợ là sở trường, không cần động não, miệng cứ thế tuôn ra.
“Thật vậy sao? Biết danh tiếng của Hắc Hùng Trại mà còn dám làm trò hắc ăn hắc ngay trên địa bàn của ta?” Nếu không phải đầu óc có vấn đề, thì chắc là Thành Vương tự tin quá mức, tưởng mình là nhân vật ghê gớm gì, hoặc là làm vương gia lâu rồi, quên cả mùi khói lửa trần gian.
“Chuyện này…” Gã quản sự cũng biết chuyện này có phần khó hiểu, nhưng là mệnh lệnh của chủ tử, hắn đâu dám nói không.
“Đừng biện hộ, Thành Vương bảo các ngươi làm chuyện này là vì lý do gì?” Chu Tứ không muốn phí lời.
Một hán tử đứng phía sau gã quản sự thấy hắn ấp úng, liền tát một cái lên đầu hắn, quát, “Hỏi ngươi đó.”
Gã quản sự giật mình, vốn dĩ cũng không phải chuyện gì cơ mật, lập tức vội vàng nói: “Là trắc phi của Thành Vương nghe tin quan gia tứ hôn, sợ công tử trong kinh được gả đến sẽ lập quy củ, gây náo loạn một trận. Thành Vương vì dỗ dành trắc phi nương nương, liền cho người cướp đoàn đưa dâu, sau đó... sau đó…”
“Sau đó vu oan lên đầu Hắc Hùng Trại.” Lời này cũng khớp với suy đoán của Chu Tứ. Dù sao thì với tiếng xấu của Thành Vương bao năm nay, vì một trắc phi mà dám đắc tội với thế lực lớn nhất trong triều, chỉ có thể nói hắn đã quá coi nhẹ thiên hạ. Là hoàng tử được nuôi dạy trong cung đình, dù có là phế vật thì thủ hạ cũng không thể toàn là đồ vô dụng.
Chu Tứ nhíu mày, liếc mắt nhìn tên quản sự bên dưới, thấy rõ vẻ bất mãn trong lòng đối phương. Hiện giờ chủ tử còn ở tận Dung Châu, hắn mà làm cho đại vương thổ phỉ mất hứng, chỉ e khó giữ mạng, không suy nghĩ thêm liền dập đầu xin tha.
“Đại vương tha mạng! Chuyện này đều do Thành Vương điện hạ sắp đặt, chúng tiểu nhân chỉ là làm việc theo lệnh, nếu không nghe lời sẽ bị chém đầu. Cầu xin đại vương tha mạng cho tiểu nhân, trong nhà tiểu nhân còn có mẹ già năm mươi tuổi, con thơ ba tuổi, nếu tiểu nhân chết, e là cả nhà đều không sống nổi.”
Lời van xin rất chân thành, chỉ là nội dung thì Chu Tứ nghe đến phát ngán. Làm sơn phỉ bao nhiêu năm, bắt được ai mà chẳng dùng lý do như vậy, nghe riết đến tai cũng chai.
“Đừng vội cầu xin, ta còn chưa định chém đầu ngươi. Ta hỏi, Thành Vương định ra kế này từ khi nào?” Nếu thấy có chỗ nào không ổn, Chu Tứ sẽ tuyệt đối không dễ dãi. Hiện giờ hắn như đi trên dây thép, một bước sơ sẩy, hậu quả không gánh nổi. Khó khăn mới sống được đến hôm nay, há lại có thể lật thuyền trong mương vì sơ ý.
“Là lúc mới xuất phát đã định rồi. Thành Vương điện hạ có căn dặn kỹ, bảo tiểu nhân trên đường dò hỏi xem nhà ai có thổ phỉ lợi hại nhất, rồi đưa chính phi—không, là công tử Tần gia—đến gần khu vực đó, sau đó phái bộ khúc giả làm cướp bóc, như vậy mới không để lộ dấu vết.”
Người này nói lắp bắp, lòng cũng đầy hoảng loạn. Sớm biết chuyện này nguy hiểm vậy, hắn thà đi vay bạc cũng không nhận lệnh.
“Hay thật, thổ phỉ ở Nam Cảnh nhiều không kể xiết, lại đi chọn đúng nơi lợi hại nhất.” Chu Tứ cười nhạt. Một đội đưa dâu chưa đến trăm người, Hắc Hùng Trại thì thôi không nói, dọc đường còn có mấy trại có thể dễ dàng nuốt trọn. Kế sách như vậy đúng là có chút thú vị.
Quản sự không hiểu ẩn ý trong lời này, chỉ biết cúi đầu run rẩy, chờ đại vương thổ phỉ định đoạt sống chết.
“Tần công tử đưa dâu, chắc hẳn không chỉ có ngần ấy người.” Chu Tứ khẳng định. Đội hộ tống chỉ có hai mươi mấy tên bộ khúc đã là kỳ lạ, Tần thượng thư không thể không biết Nam Cảnh loạn lạc, sao lại chỉ phái hai mươi người hộ tống hồi môn cùng ca nhi của mình. Diễn xuất như vậy còn không bằng mấy nhà đại thương có tiền. Chắc chắn dọc đường đã có biến cố, nên mới còn lại từng ấy người.
“Đúng vậy.” Quản sự cắn răng nói, “Ban đầu đội có 150 người, nhưng rời kinh thành không lâu, càng đi về nam càng có nhiều người ngã bệnh ở trạm dịch, nên giờ chỉ còn chưa tới một trăm.”
“Là do không hợp khí hậu mà ngã bệnh, hay có kẻ hạ độc?”
Câu này khiến mấy hán tử chờ xử lý một bên đều trợn tròn mắt. Thật không ngờ còn có kẻ tâm địa độc ác đến vậy.
Quản sự lau mồ hôi trán, đáp: “Là bỏ thuốc xổ…”
Trong 50 bộ khúc, có một nửa trúng chiêu. Theo lời điện hạ dặn, nửa còn lại cũng không cần giữ. Nhưng không biết có phải người Tần gia cảnh giác, từ đó về sau tự lo việc ăn uống, không dùng chung với người vương phủ. Cũng may sau đó đúng là có vài người không chịu được khí hậu mà ngã bệnh, bằng không đội ngũ Tần gia sớm đã nghi ngờ.
Chu Tứ sắc mặt trầm xuống. Thành Vương này thật coi hắn là mèo bệnh, không đề phòng. Nếu không nhờ chuyện này, chỉ sợ lúc hổ đến ăn thịt hắn mới biết đã có địch nhân rình rập từ lâu.
Nửa canh giờ sau, Từ Tiểu Lục cũng thẩm vấn xong những người còn lại. Không phải do hắn nhanh nhẹn, mà bởi đám người vương phủ không ai đáng dùng, mấy tên bộ khúc trông cao lớn nhưng lại chẳng chịu nổi tra khảo, chưa cần roi đã khai hết sạch như hạt giống trong bầu.
Ra khỏi địa lao, Chu Tứ nghe Từ Tiểu Lục báo cáo:
“Đại đương gia, lời khai của vài người trùng khớp, hẳn là không nói dối.” Từ Tiểu Lục cũng có chút kinh nghiệm, nhìn người cũng khá chuẩn. Nếu không phải kẻ tâm cơ quá sâu, e rằng khó mà qua mắt hắn.
Chu Tứ không trả lời ngay, mà thầm hồi tưởng lại những tin tức mấy năm nay từ Dung Châu truyền đến.
Thành Vương được phong ở Dung Châu, nói là liền kề Kỳ Châu, nhưng Nam Cảnh địa bàn rộng lớn, một châu nơi bằng mấy châu ở phương Bắc. Chỉ là nơi đây hoang vu, khí hậu ẩm thấp, triều đình chẳng mấy để mắt, quan lại bị phái đến đây phần lớn đều xem như bị lưu đày.
Thành Vương bị giáng đến Dung Châu, người trong kinh đều hiểu là bị đương kim hoàng đế cố ý đày đi. Vì không muốn bị vạ lây, nhiều kẻ liền cắt đứt quan hệ với hắn. Thế nên việc hắn ở Dung Châu ức hiếp bá tánh chưa từng truyền đến kinh thành. Kỳ Châu ban đầu cũng không ai biết hắn là ai, nhưng những năm gần đây hành vi càng lúc càng càn rỡ, nhờ có Hắc Hùng Trại mở đường buôn bán, thanh danh Thành Vương cũng lan tới nơi này, nhiều nhà giàu đều biết rõ bản chất hắn.
Trước kia Chu Tứ cũng khinh thường kẻ này, nhưng sau khi thẩm vấn gã quản sự, hắn bắt đầu cảm thấy có thể mình đã đánh giá sai.
“Thành Vương khi còn ở kinh thành, có danh tiếng gì không?” Chu Tứ hỏi.
Từ Tiểu Lục trầm ngâm một lúc. Họ tuy ở xa nhưng cũng từng dò hỏi tin tức. Dù sao Thành Vương là em ruột hoàng đế, thân phận không nhỏ. Nhưng phần lớn tin tức đều là từ khi hắn đến Dung Châu mới có, hơn nữa đều liên quan đến chuyện đen tối, khiến người nghe chẳng có hứng thú tìm hiểu kỹ. Chu Tứ hỏi bất ngờ, hắn mới nhớ ra.
“Nghe nói hồi nhỏ ở kinh thành, hắn cũng chẳng gây ra chuyện gì đặc biệt, nhưng cũng không nổi bật gì.”
“Một vị hoàng tử không chớp mắt lúc nhỏ, đến đất phong lại hoang đường như thế, ngươi nói xem, mấy phần thật mấy phần giả?”
Giả vờ khù khờ ở kinh thành, rồi làm mưa làm gió ở đất phong, nếu đúng là như vậy, Từ Tiểu Lục không khỏi nghĩ rằng: hay là Thành Vương đang “giả heo ăn hổ”?
Nếu đúng vậy, thì vị tân lang đang bị giữ lại ở Hắc Hùng Trại kia chẳng phải cũng là mắt xích quan trọng? Mà người đó chính là ca nhi Tần phủ—lại là người được Tần thượng thư sủng ái nhất, thanh danh lẫy lừng. Nếu Thành Vương dám ra tay, Tần thượng thư sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
Một nơi nghèo khó như Dung Châu, mà lại là đất phong vương, đối đầu với một đại thần quyền thế trong triều, ai mạnh ai yếu nhìn là biết. Dù trước kia đã đoạn tuyệt với kinh thành, Dung Châu lần này chắc chắn sẽ lọt vào mắt Tần thượng thư.
Nếu Thành Vương thật sự giở trò, thì việc diệt trừ tân lang là bước đầu tiên. Nhưng vì sợ bị điều tra, nên mới vu oan cho Hắc Hùng Trại, một mũi tên trúng hai đích. Mà Hắc Hùng Trại bọn họ lại khéo bị đẩy lên làm đao phủ.
Nếu đúng là như vậy… Thành Vương còn độc hơn cả kẻ trong cung.
Nhưng—“Hắn thật có bản lĩnh đó sao?”
Từ Tiểu Lục nghĩ đến khả năng Thành Vương là kẻ giấu tài, nếu thế thì vị tân lang này cũng không phải vô tình rơi vào tay họ.
“Đại đương gia là nghi hắn giả heo ăn hổ?”
Chu Tứ gật đầu: “Có khi là thế. Gần đây cứ mải nhìn vào triều cục rung chuyển, lại quên rằng người trong hoàng thất ai mà không dã tâm. Thời loạn dễ thượng vị hơn thái bình thịnh thế.”
Hắn trầm giọng: “Phái người đến Dung Châu, tra kỹ.”
“Rõ.”
Giờ đêm đã khuya, trừ đám tuần tra, cả trại yên ắng. Chu Tứ một mình trở về thư phòng. Tuy vừa tiếp nhận một đống phiền toái, nhưng lại nhờ đó mà phát hiện địch nhân đang ẩn giấu, một Tần Tuy Chi tưởng là mèo ngoan, ai ngờ lại là hồ ly giảo hoạt—coi như cũng không lỗ.