Edit Ngọc Trúc

“Đừng nhìn nữa, có nhìn đứt cả cổ thì đại đương gia cũng chẳng quay về lúc này đâu. Không nghe huynh đệ nói à? Người đang bồi tân lang quân kìa, làm gì còn nhớ đến đám chúng ta.” Từ Đại Đầu vừa cắn hạt dưa vừa liếc đội trưởng nhà mình đang đứng ngóng ra xa như nhìn tận chân trời cuối đất, miệng thì lầu bầu.

Lẽ ra hôm nay bọn họ phải tiếp tục đến quán trà chờ lệnh, nhưng sau chuyện xảy ra hôm qua thì đi cũng bằng không, mấy huynh đệ bèn quyết định ở lại trại canh chừng chuyện tân lang quân cho yên ổn, sống thong thả mấy ngày.

“Không thể cứ vậy mãi được, ta phải đi hỏi Tần Tương xem nên xử lý thế nào.” Trịnh Thiết vỗ trán, việc đón người về còn chưa xong, nếu đắc tội đại đương gia thì y cũng chẳng dám đến gần mà chọc tức thêm.

Những việc khác còn dễ nói, của hồi môn hôm qua đã nhập kho, sáng nay chờ Hoàng nương tử kiểm xong, sẽ giao chìa khóa và sổ sách cho tân lang quân mang về phòng.

Còn người của vương phủ thì chỉ cần nhốt lại, ngày hai bữa cơm cũng chẳng phiền phức gì. Sau đó tìm lúc thích hợp đưa họ vào rừng sâu là xong. Mã phu, gia nhân đi theo tân lang quân đều là người hầu, vốn định cùng tân lang quân đến Dung Châu sinh sống, nay theo luôn vào sơn trại, sắp xếp cũng chẳng khó. Chọn vài kẻ lanh lợi để tiếp tục hầu hạ, số còn lại thì giải tán về các nơi trong trại là được.

Cứ để đám người đó ở lại núi một thời gian, thấy trên núi sống tốt rồi thì cũng chẳng muốn đi đâu. Hơn nữa, khế ước bán thân vẫn còn nằm trong tay tân lang quân, có muốn trốn cũng chẳng được.

Chỉ có điều, hai mươi người bộ khúc trong tay tân lang quân là khiến người đau đầu nhất. Hôm qua đại đương gia chỉ nói trông chừng họ, nhưng chẳng lẽ cứ đứng đó mà nhìn mãi? Chưa kể đám này toàn thân thủ không tồi, nhất là tên dẫn đầu kia, tuy không bằng hắn, nhưng trong cả trại, số người có thể thắng được y đếm trên đầu ngón tay. Người như vậy mà có cơ hội trốn ra khỏi Hắc Hùng Trại, thì quả thực quá dễ dàng.

Khó giải quyết, khó chịu muốn chết. Đại đương gia không lên tiếng, chắc chắn không phải quên, mà là cố ý làm khó y. Trịnh Thiết hiểu hôm qua mình làm đại đương gia không vui, sắp tới có khi ngày nào cũng chẳng yên, chỉ không ngờ báo ứng đến nhanh vậy, đúng là không nên nhiều chuyện.

Bây giờ chỉ còn cách đi hỏi người có đầu óc trong trại. Tuy thường ngày không hợp nhau, nhưng Trịnh Thiết mặt dày, có việc cầu người thì cũng chẳng ngại đến cửa.

Lúc này, kẻ có đầu óc kia – Tần Tương – đang tranh thủ nửa ngày nhàn rỗi, nằm ghế trong tiểu viện uống trà ngắm cảnh, hưởng thụ hiếm có.

Những ngày thế này trong tháng cũng chỉ có một lần, thật khiến người ta tức giận, nhưng nghĩ đến Chu Tứ mỗi tháng đưa tám lượng bạc lợi tức, tức mấy cũng nuốt xuống. Chẳng còn cách nào, Chu Tứ trả quá nhiều.

Đột nhiên, cánh cửa viện bị người đẩy mạnh mở ra. Tần Tương chẳng cần nhìn cũng biết là ai, khóe miệng kéo xuống, liếc mắt ra chỗ cửa, quả nhiên thấy Trịnh Thiết đang thở hồng hộc đi vào. Chẳng mấy chốc đã đứng ngay trước mặt.

“Nha, không phải Trịnh đội trưởng đấy sao? Sao hôm nay rảnh rỗi tới đây uống trà nguội với ta thế?”

Tần Tương chẳng ưa gì kẻ quen cũ này, giống như văn nhân với vũ phu xưa nay chẳng thể hòa thuận. Miệng hắn tất nhiên cũng không khách khí.

Trịnh Thiết vừa bước vào đã bị xỉa xói một câu, trong lòng không phục. Văn nhân thì có tài ăn nói đấy, chứ thật sự đánh nhau thì chưa chịu nổi ba chiêu. Nhưng y có việc nhờ, cũng phải bày ra dáng vẻ nhún nhường.

“Tần tiên sinh, đại đương gia giờ đang bận bồi tân lang quân, trong trại có việc quan trọng cần xử lý. Ngươi cũng biết ta làm việc không được khéo léo, hôm qua lại đắc tội đại đương gia, nay chẳng dám tùy tiện quyết, đành tới hỏi ý Tần tiên sinh một chút.”

Trịnh Thiết xưa nay thô lỗ, nay đột nhiên gọi hắn là “Tần tiên sinh”, lại còn cúi mình nhờ vả, chắc chắn không phải chuyện dễ. Tần Tương nghĩ đến đây cũng không từ chối ngay, hỏi y có chuyện gì.

“Là chuyện sắp xếp hai mươi người bộ khúc trong tay tân lang quân. Ngươi cũng biết đám người đó không tầm thường, nếu sơ sẩy để họ trốn, sơn trại chúng ta e là nguy to.”

Trịnh Thiết cố tình nói nghiêm trọng hơn, cũng vì ngày thường y đối xử với Tần Tương chẳng ra gì, nay lại phải cúi đầu, nói nhẹ thì thấy mất mặt, đành khiến người khác thấy là việc lớn, mình mới phải hạ mình cầu xin.

Tần Tương nghe xong, mí mắt còn không thèm nhúc nhích. Cái này mà gọi là đại sự? Trịnh Thiết cũng chỉ có thế, nếu không phải đại đương gia cấm thuộc hạ nội chiến, thì hắn sớm đã bị đánh chết rồi.

“Đại đương gia đã không phân phó gì đặc biệt, thì cứ theo thường lệ mà làm. Việc gì ngươi nghĩ được mà đại đương gia lại không nghĩ ra chứ?” Táo vương gia quét sân – làm chuyện thừa.

“Nhưng mà…”

“Thôi được, đại đương gia chỉ đang giận, sẽ không làm khó ở mặt này đâu. Cái đầu ngươi đừng cố đoán ý người ta, chẳng ai muốn lấy mạng ngươi cả.”

Theo Tần Tương, chuyện này quá đơn giản. Bộ khúc của tân lang quân muốn làm gì thì phải xem ý tân lang quân. Chu Tứ chắc chắn có người giám sát y, nếu thật sự để bộ khúc bỏ trốn, thì cũng là Chu Tứ cố ý.

“Thật sao?” Trịnh Thiết bán tín bán nghi, cả buổi lo lắng hóa ra là thừa?

“Tin hay không tùy ngươi, gia muốn nghỉ rồi.” Tần Tương mở miệng đuổi người, một ngày thanh nhàn lại bị phá, sau này chắc chắn sẽ khóa cổng viện lại cho chắc.

Trịnh Thiết nửa tin nửa ngờ rời đi. Nếu đã để y tự sắp xếp, thì tất nhiên muốn thu cả đội bộ khúc vào đội ngũ của mình.

Trong trại, ai cũng luyện võ, chỉ trừ người già yếu. Những kẻ còn lại đều thuộc các đội, nhìn qua thì chỉnh tề, nhưng nếu muốn thành quân chính quy như triều đình, còn phải tuyển chọn kỹ càng.

Đám bộ khúc này người nào người nấy đều do nhà giàu huấn luyện, thân thủ không cần nói, tầm mắt cũng cao hơn phần lớn hán tử trong Hắc Hùng Trại. Nếu được tuyển vào, tương lai đại đương gia lập quân đội chính quy, chắc chắn có chỗ cho họ.

Mà hắn, làm đội trưởng tạm thời, cũng có thể hưởng chút ánh sáng. Duy chỉ có lòng trung thành là chưa thể mong đợi.

Không nói đâu xa, những hán tử từng được đại đương gia ban ân, trong lòng cũng chẳng ai thật sự không có suy tính. Nếu đại đương gia quay đầu lại đưa cả đám vào rừng chịu tội, thì bọn họ – bọn cướp, muốn người khác tận trung cũng phải từ từ đào tạo.

Nhưng nếu đại đương gia đã muốn lấy lòng tân lang quân, thì có lẽ cũng chẳng phải không thể. Nghĩ đến đó, Trịnh Thiết cuối cùng cũng hiểu ra đôi phần lời Tần Tương nói, dứt khoát trong lòng, bước nhanh đến nơi bộ khúc đang nghỉ.

Trong trại còn nhiều phòng trống, hai mươi người được xếp vào ở chung một phòng giường lớn. Dù hơi chen chúc một chút, cũng không đến mức bất tiện. Nhưng hôm qua chắc không ai dám ngủ yên.

Quả đúng như vậy, hôm qua bọn Yến Cẩn tận mắt thấy công tử bị thổ phỉ ôm đi trong tiệc, ai nấy nghiến răng nghiến lợi, hận không thể rút đao đại náo một trận.

Chỉ là lý trí vẫn còn, làm loạn một trận thì chưa chắc cứu được công tử, mà sau đó có lẽ sẽ chết không chỗ chôn. Núi còn đó, củi sẽ không thiếu.

Yến Cẩn không nhớ mình thức đến hừng đông thế nào, cũng chẳng nghĩ ra sau đó sẽ gặp chuyện gì, chỉ biết, người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

“Tối qua ngủ ngon không?” Trịnh Thiết đẩy cửa bước vào. Gã đàn ông như tháp sắt, dù là người phương Nam, cũng thuộc hàng xuất sắc. Thật không ngờ nơi ôn nhu hương lại sinh ra người như thế.

“Tốt.” Yến Cẩn cố nặn ra một nụ cười, nhưng chẳng sao cười nổi, mặt mày vặn vẹo. Trịnh Thiết thì không để tâm, trong lòng nghĩ sao không quan trọng, miễn là ngoài miệng không nói, thì ai cũng tốt, mọi người đều ổn.

“Thế thì tốt. Sau này mọi người đều là huynh đệ, các ngươi mới vào trại, còn chưa rõ nhiều quy củ. Đại đương gia tuy dễ nói chuyện, nhưng ai phạm quy đều bị xử nghiêm. Ta đến đây nói rõ quy củ, sau này theo chúng ta ra ngoài cũng yên tâm hơn.” Trịnh Thiết không dọa suông. Trong trại, quy củ là điều bắt buộc phải tuân theo.

Trước đây cũng có vài người cậy già, cậy thân quen mà phạm quy, tưởng đại đương gia sẽ bỏ qua, cuối cùng bị lôi ra làm gương, đưa vào núi sâu. Từ đó về sau, chẳng ai dám cãi lời. Dù gì bọn họ cũng là lũ sống dưới đất, sợ nhất không phải là quy củ – mà là không có quy củ.

“Xin Trịnh đại ca chỉ bảo.” Giờ còn chưa biết phải ở đây bao lâu, tất nhiên phải hiểu rõ quy củ. Nếu bị đánh vì sai phạm thì công tử có muốn che chở cũng chẳng có lý.

“Điều đầu tiên, cũng là quan trọng nhất: không được xúc phạm nương tử, lang quân trong trại. Nếu nói năng đùa giỡn – phạt hai mươi trượng, giam nửa tháng; nếu động tay chân – bốn mươi trượng, giam hai tháng; còn nếu dám làm chuyện đồi bại – đưa vào núi sâu, mười năm không được ra.”

Quy định này lập ra cũng vì nương tử, lang quân trong trại. Mấy năm nay trại thu nhận nhiều người cơ khổ, có không ít người thành thân với các huynh đệ trong trại. Nhưng các huynh đệ thường bị điều đi khắp nơi, người nhà không thể đi theo, ở lại trại một mình. Trong trại lại đầy hán tử luyện võ, nếu không dạy cho ra dạy, để nương tử lang quân bị ức hiếp thì cũng có lỗi với người giao thê nhi cho trại.

“Ta nhất định sẽ nghiêm khắc nhắc nhở các huynh đệ.” Tuy nằm ngoài dự liệu của Yến Cẩn, nhưng cũng chẳng khó chấp nhận. Dù là bộ khúc nhà giàu hay hán tử bình dân, kẻ làm chuyện ấy đều đáng bị đánh, thậm chí xử tử cũng không oan.

“Ừ. Điều thứ hai, phải nghe lời đại đương gia. Người nói gì, chính là như thế. Các ngươi mới đến, chưa thể xuống núi. Nếu trốn, chúng ta cũng không biết ăn nói thế nào.”

Chuyện này thì không ngoài dự đoán. Hôm qua đã thấy rõ đại đương gia uy tín cỡ nào.

“Dĩ nhiên rồi.”

“Điều thứ ba…”

“Trong trại có học đường thật sao?” Tần Tuy Chi dừng lại trước một căn phòng, nhìn qua cửa sổ thấy bàn ghế gỗ xếp ngay ngắn, biết là nơi trẻ con học vỡ lòng.

Ban đầu thấy có y quán đã đủ bất ngờ, nay lại thêm học đường, đúng là khiến người sững sờ. Dù triều đại này trọng văn, nơi quê mùa nếu có thế gia vừa cày ruộng vừa học hành thì có thể xây trường làng cho con cháu đọc sách. Nếu có nông dân thông minh thì nộp quà xin học, cũng được nhận. Nhưng thường chỉ có ở kinh thành hay vùng Giang Nam.

Kỳ Châu chỉ là châu nhỏ, đến huyện học còn chẳng có mấy tú tài mỗi năm. Vậy mà ở sơn trại của phỉ lại thấy học đường.

“Trẻ con trong trại không ít, mà nương tử lang quân đều có việc, không rảnh trông nom, nên bắt một thư sinh dạy vỡ lòng cho bọn nhỏ.” Nhắc tới thư sinh dạy học cũng có chuyện vui, tiếc hôm nay nghỉ, bằng không có thể để công tử không dính khói lửa phàm tục này mở rộng tầm mắt.

“Hôm nay sao không dạy?” Tần Tuy Chi muốn biết học đường dạy thứ gì, chẳng lẽ là sách thánh hiền? Người học đó lại đi cướp bóc?

“Hôm qua có hỉ yến, hôm nay nghỉ một ngày để tắm rửa.” Học đường không học suốt, nghỉ thứ bảy chủ nhật là do hắn quy định. Ngày thường, bọn trẻ sẽ leo núi chơi, trong trại lại có huynh đệ tuần tra, không lo xảy ra chuyện.

Hôm nay chắc đã được dặn không làm phiền hắn và Tần Tuy Chi, hơn nửa chắc kéo nhau vào rừng chơi rồi.

Nếu không, hắn và Tần Tuy Chi vừa xuất hiện, đã bị bọn nhỏ vây kín, ríu rít nói chuyện rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play