Edit Ngọc Trúc
Không trung lóe lên một tia chớp trắng, kèm theo tiếng sấm rền vang khiến lòng người kinh hãi, mây đen giăng kín bầu trời bên dưới là mặt biển sóng gió dữ dội, sấm sét ầm ầm vang lên, cuồng phong thổi bốn phía nổi sóng, người đứng gần bờ nhìn từ xa cũng phải sợ hãi run rẩy.
Lúc này trên biển đã chẳng còn bóng dáng chiếc thuyền đánh cá nào. Ngư dân quanh năm lênh đênh trên biển, đối với thời tiết đều có phần am hiểu, nhất là thuyền đánh cá thường nhỏ, chẳng ai dám rời bờ quá xa, nếu không chỉ một đợt sóng lớn ập đến cũng đủ thuyền nát người vong, cả nhà chỉ còn biết ngậm ngùi ăn gió biển mà sống.
Thế nhưng giữa cơn giông bão khắc nghiệt thế này, nơi xa ngoài khơi vẫn còn một đội thuyền như đàn kiến liều mình lao đi. Đến gần nhìn kỹ, thuyền nào thuyền nấy đều không nhỏ, bằng mắt thường ước chừng dài hơn mười trượng, rộng hơn ba trượng, cột buồm cao chừng một trượng. Mười mấy chiếc thuyền lớn tụ lại, nhìn trên đất liền tựa như quái vật khổng lồ.
Nhưng trên biển, nhất là ngoài khơi, một đợt sóng cũng cao mấy trượng, mưa to gió lớn chỉ cần vài con sóng đã đủ nuốt trọn những con thuyền kia, chẳng còn sót lại chút gì.
“Lão đương gia, sóng gió thế này e là không nhỏ, chúng ta chi bằng nhanh chóng tìm bến cảng dừng lại thì hơn.” Thuyền trưởng chiếc thuyền lớn cũng từng theo lão đương gia rong ruổi hai năm ngoài biển, sóng gió chẳng phải lần đầu gặp phải, nhưng trước mắt cơn bão này vẫn còn kém lần sóng dữ năm đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT