Edit Ngọc Trúc
Bận rộn cả buổi sáng, giữa tiếng kêu thảm thiết vang vọng của con lợn rừng, lão đương gia giết heo phong thái vẫn oai hùng như năm nào. Một con lợn rừng lớn bốn trăm cân nhanh chóng bị xẻ thịt sạch sẽ, phần thì nướng, phần thì nấu. Tiếc là đá ở đây không tốt, không thể dùng để làm đá phiến nướng thịt, thật uổng phí những thớ cơ bắp săn chắc của con lợn rừng.
“Mỡ lá này giữ lại, làm thành mỡ heo để ăn dọc đường.” Mỡ heo là thứ quý giá, trước khi có dầu cải, dân nhà quê muốn nấu món gì cũng phải thêm mỡ heo vào. Phải nói rằng, rau xanh xào mỡ heo ăn ngon khỏi phải bàn, bao lâu rồi bọn họ không được nếm lại cái hương vị ấy, nghĩ tới thôi đã thấy nước miếng ứa ra nơi khóe miệng.
“Làm đi.” Hồng Thu lần này hiếm khi không tranh cãi với Chu Xứng. Nàng cả đường đi miệng nhạt nhẽo, nhưng cũng không thể ăn quá thanh đạm. Dù sao bọn họ cũng không biết phải lên bờ lúc nào, trên thuyền lại càng phải ăn uống tẩm bổ hơn.
Thịt mang theo dọc đường vẫn còn, nhưng để giữ được lâu như vậy tất nhiên đều đã ướp muối qua, ngày thường muốn xào đĩa thịt ăn ngon miệng cũng đành thôi, chứ ăn nhạt thế này sao mà chịu được.
Nghe phu nhân nói, đám nương tử, lang quân nấu nướng tay chân càng thêm lanh lẹ, chẳng mấy chốc đã làm chín một đống thịt heo. Đám hán tử bên cạnh như thể lâu lắm rồi chưa được ăn no, xông vào một trận là sạch bách.
May mà con heo bốn trăm cân ăn thế nào cũng phải lâu mới hết, người đông cũng chẳng đến mức vừa một miếng đã sạch, huống chi thịt heo còn chưa ăn xong thì đám hán tử vào rừng đi săn ở Hắc Hùng Trại đã thắng lợi trở về.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play