Edit Ngọc Trúc
Tần phủ.
Tần thượng thư lệnh sáng sớm hạ triều, còn chưa kịp vào thư phòng xử lý công vụ, đã thấy phu lang mình chặn ở cửa viện. Chỉ thấy phu lang sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt từng hay mỉm cười giờ đây cũng lạnh lẽo. Tần thượng thư lệnh sao còn không hiểu là Tuy Chi đã xảy ra chuyện.
“Khụ, Thanh Ương, hôm nay sao không mời bạn tốt cùng chơi?” Tần thượng thư lệnh tìm bừa cớ để nói, gả phu lang lang quân kia xưa nay ở hậu trạch chưa từng tham yến tiệc, cũng đâu phải ngày ngày không về nhà, trong nhà bao nhiêu việc nội trạch cần xử lý chưa kể, con cái cũng phải hỏi han tới nơi tới chốn.
“Đại nhân nghĩ sao?” Tống Thanh Ương lạnh lùng hỏi ngược lại, làm Tần thượng thư lệnh giật mình. Tuy Chi tướng mạo chín phần giống Thanh Ương, một phần giống hắn, giờ phút này Thanh Ương lạnh mặt, khiến Tần thượng thư lệnh trong khoảnh khắc nhớ đến Tuy Chi, không biết Tuy Chi khi đối mặt với Mộ Chi có phải cũng chất vấn như vậy, trách bọn họ thân là phụ thân huynh trưởng vì sao không cứu hắn ra khỏi hố lửa.
Tống Thanh Ương thấy phu quân không chịu cho mình một lời giải thích, cũng cố chấp đứng đó không rời. Hắn sớm không còn là công tử tùy tâm sở dục nơi thế gia năm nào, sau khi gả làm vợ hiền giữ đúng quy củ, vừa quản việc nội trợ vừa nuôi dạy hai con.
Mười mấy hai mươi năm qua, hai đứa trẻ đã lớn, tâm sự của Tống Thanh Ương cũng vơi bớt, chỉ còn lo lắng chuyện hôn sự của con cái.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play