Edit Ngọc Trúc
“Hô —— hôm nay gió thổi hơi lạnh thật, đợi qua thêm một tháng, trong nhà phải sắm cái lò than đặt trong phòng thôi, không thì đến mùa đông chịu không nổi.” Vương tiểu nương vừa chà xát tay vừa bước vào nhà. Hiện giờ mẹ và chị dâu hắn đều tìm được việc ở thành nam, tuy không phải lao lực nhiều, chủ yếu trông coi bữa cơm ở công trường, mỗi người mỗi ngày được 60 đồng, lại bao luôn một bữa trưa, tính ra mỗi tháng cũng để dành được không ít, trước khi đông tới chắc cũng mua nổi quần áo chăn màn mới.
“Nhà gỗ vốn dĩ nó vậy rồi.” Lời Vương thẩm nghe như than vãn, thật ra trong lòng lại hài lòng lắm với chỗ ở tạm này. Một căn lầu nhỏ tinh xảo như vậy trước đây các bà đâu dám mơ được ở. Chỉ có điều nhà này không phải cho ở không, mỗi tháng phải nộp 300 đồng tiền thuê.
Nhà bà với con rể một tháng cũng kiếm được 1800 đồng, trừ 300 đồng tiền thuê, vẫn còn dư 1500 đồng. Giá lương thực ở Kiều Đầu huyện rẻ gần một nửa so với Dung Châu, chi phí ăn uống xong còn tích góp được kha khá.
“Không biết bao giờ mới đủ tiền mua nhà đây.” Dương Song vừa tan làm vừa thở dài, trong lòng vẫn mong có căn nhà riêng, tốt nhất là trong thành. Khu nhà mới thành nam nhìn rất được, nhưng giá chắc chắn không rẻ.
“Tẩu phu lang đừng sốt ruột, đợi ta cũng kiếm được việc, nhà mình ba người cùng làm, một tháng tích góp được càng nhiều.” Vương tiểu nương là đứa hiểu chuyện, vốn tuổi nó cũng làm được việc rồi, chỉ là trong nhà còn ba đứa nhỏ cần trông nom. Dù Kiều Đầu huyện trị an không tệ, chưa nghe nói có kẻ buôn người, nhưng nhà ở ngoài thành, vẫn phải cẩn thận.
“Ngươi thì lớn rồi nhưng giúp được gì.” Vương thẩm cười cười, “Hôm nay ta nghe trên công trường nói Hắc Hùng Trại đang chiêu binh đó, nếu ngươi đủ tuổi, ta còn tính cho ngươi đi thử.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT