Edit Ngọc Trúc
Tới gần tháng Mười Một, Nam Cảnh càng thêm rét buốt. Năm rồi như Dung Châu, Kỳ Châu những nơi ấy, vào đông chỉ cần mặc thêm hai lớp áo là có thể chịu được giá lạnh, hiếm khi nghe chuyện người bị chết rét.
Nếu không phải vì đất Nam Cảnh chưa được khai phá hoàn toàn, lại còn có đầm lầy khí độc dễ sinh bệnh, chỉ sợ chẳng thiếu gì quan to quý tộc phương Bắc vào đây tránh rét mỗi khi đông về.
Chỉ là mấy năm gần đây thời tiết thay đổi thất thường, không nói Kỳ Châu, ngay cả Dung Châu nếu không có áo quần dày dặn thì đều có thể bị chết rét, đặc biệt là năm đầu tiên khi nhiệt độ vừa tụt xuống đã lạnh thấu xương, rất nhiều người ở Dung Châu chết cứng trong mùa đông đó.
Năm nay Dung Châu lại gặp loạn, tuy không đến nỗi mười phần thì mất hết chín phần dân cư, nhưng ít ra cũng mất hơn phân nửa, không bị quân đội ép đi thì cả nhà cũng dắt díu nhau trốn chạy, người may mắn thì lẩn khuất trong xó xỉnh Dung Châu, kẻ kém may thì tìm đường chạy ra khỏi Dung Châu.
Hắc Hùng Trại lúc đầu chạy khắp nơi bán bánh hoa quế, vừa bán vừa truyền tin, rốt cuộc nay đã phát huy tác dụng. Từ khi nhóm người chạy nạn đầu tiên đến được Kiều Đầu huyện, phía sau liền có không ít người lần lượt kéo tới, tất cả đều được Kiều Đầu huyện thu nhận.
Hiện giờ chỉ tính dân số, Kiều Đầu huyện đã gần vạn người. Nếu không nhờ công trường và xưởng mở ra để họ trú tạm, thì một hơi tăng thêm gần nửa dân số, huyện thành thật sự đã chẳng còn chỗ chứa nổi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play