Edit Ngọc Trúc
Chu Tứ đạp cửa mà đi, cũng chẳng phải vì muốn trốn tránh điều gì, chỉ là ban ngày ngủ nhiều, đêm đến tất nhiên khó chợp mắt. Vừa hay nhân cơ hội này thẩm vấn người trong phủ Thành Vương, cũng coi như làm rõ một chuyện.
Không ngờ lại chạm mặt Tần Tương – kẻ cùng hắn thức trắng đêm qua – đang hấp tấp chạy đến, mặt vẫn còn chưa hết vẻ kinh hãi. Thấy Chu Tứ, y liền vội vã hỏi dồn:
“Nghe nói lũ khốn Trịnh Thiết cướp đoàn đưa dâu của Tần gia thật sao?”
Đáy mắt Tần Tương vẫn còn quầng thâm, rõ ràng là vì chuyện này mà lo lắng đến mức không ngủ nổi, chạy đến đánh giá Chu Tứ một lượt.
“Sao? Ngươi cũng có họ hàng với Tần gia kinh thành à?”
Tuy rằng cùng họ Tần, nhưng Tần Tương từng bị hắn thu dùng, tổ tông mười tám đời đều bị hắn điều tra cho rõ ràng. Dòng họ nổi bật nhất cũng chỉ có người đỗ tú tài, mà tú tài ấy là thuộc đời nào thì còn chưa rõ, nói gì đến việc trèo lên được đại tộc Tần gia mấy trăm năm danh vọng nơi kinh thành.
“Ta thì muốn chứ, nhưng có tới gõ cửa cũng phải để người ta chịu nhận mới được.” Tần Tương cười gượng. Nếu thật sự kéo được quan hệ với Tần gia, dù có cách tám cây sào cũng mặt dày lết đến bám víu, nào đến nỗi phải bất đắc dĩ mà dấn thân vào chuyện tru di cửu tộc kiểu thổ phỉ như giờ.
“Vậy, không thân không thích, ngươi đường xa chạy đến đây là nhắm vào Tần công tử?”
Tuy không có quan hệ huyết thống, nhưng gia tộc bình thường cũng chẳng dễ dàng muốn kết thân chỉ vì trùng họ. Có điều nếu Tần Tương thật sự muốn tiếp nhận củ khoai nóng bỏng tay trước mắt này, cũng không phải không được — chỉ là phải để Tần Tuy Chi ở trại thêm một thời gian, rồi sau đó an bài cho một vị phu quân khác, chẳng khác nào trở mặt với người, sợ rằng sẽ bị vị tiểu công tử kia hận thấu xương.
“Ta nói này, đại đương gia, họa lớn sắp ập tới rồi, ngươi cho rằng ta nói chơi sao? Ta không tin ngươi không biết Tần gia bao che người nhà đến mức nào. Ngươi cướp ca nhi của Tần phủ gả vào vương phủ về làm áp trại phu lang, nếu Tần phủ biết được, lột hai tầng da của ngươi còn coi là nhẹ.”
Tần Tương vốn nhát gan sợ chết, giờ thấy Hắc Hùng Trại dám dây vào thứ tai họa lớn như vậy, chỉ sợ đã sớm tính chuyện tìm đường thoát thân.
“Chuyện này thì chưa chắc.”
Chu Tứ tỏ ra không mấy để tâm, khiến Tần Tương nhẹ được một hơi, nhưng rồi lại nhịn không được mà hiếu kỳ hỏi tiếp:
“Chẳng lẽ kinh thành đã truyền đến tin tức gì rồi?”
“Chưa tới, nhưng chắc cũng sắp. Tần gia hẳn là sắp thất thế.”
Chu Tứ tuy không đến mức học rộng tài cao, nhưng lòng dạ đế vương thì hắn nhìn rõ hơn ai hết. Tần Tuy Chi là một ca nhi danh tiếng lẫy lừng, đến mức xứng đáng làm chính phi của thái tử, vậy mà lại bị gả cho Thành Vương.
Nếu nói Tần phủ ở xa, không biết Thành Vương là loại người gì thì còn tạm tin, nhưng bảo hoàng đế không biết em trai mình là cái giống gì — thế thì chỉ là nói nhảm.
Tên hoàng đế vô năng kia, từ xưa đã luôn nghi kị huynh đệ ruột, dù Thành Vương bị đày tới chốn nghèo khó, thì cũng vẫn là phiên vương. Hoàng đế không thể nào không cài thám tử giám sát. Thế mà lại đem ca nhi được triều thần yêu quý gả vào tay đệ đệ không nên thân, nếu Tần phủ mà biết rõ chân tướng, hơn nửa sẽ rơi vào cảnh quân thần bất hòa.
Chuyện này là do hoàng đế bất mãn Tần phủ trước tiên. Hắn không rõ Tần phủ có biết điều đó hay không, nhưng nếu biết rồi thì cũng chẳng thể làm gì. Vì an nguy Tần gia, dẫu biết Tần Tuy Chi bị thổ phỉ cướp đi, Tần phủ cũng chỉ có thể nuốt giận. Bằng không, cả tộc sẽ có cớ mà bị xử lý.
Chuyện của đại tộc, nào có đường dễ đi.
“Tấm tắc... đế vương a, khi cần thì hết lời ban ân, không cần nữa liền một cước đá văng, tuyệt tình đến thế là cùng.”
Tần Tương thở dài, chỉ tiếc hiện tại hoàng đế chẳng giỏi chính vụ, riêng mấy chuyện đấu đá ngầm lại rất thông thạo, so ra còn giỏi hơn cả Tần mỗ y.
“Nhà đế vương xưa nay đều vô tình như thế.”
Đời đời hoàng đế nào chẳng có thủ đoạn sắt máu, chỉ là phân biệt rõ ràng: người nhà và người ngoài.
“Sao? Còn lưu luyến à?”
“Khi nào ta nói ta lưu luyến? Mỹ nhân đối với ta cũng chỉ là bộ xương bọc phấn hồng. Nhất là loại mỹ nhân có sắc như vậy, ta tự biết không tiêu thụ nổi.”
Chưa nói đến việc đó là người Trịnh Thiết đặc biệt đoạt về dâng cho Chu Tứ, chỉ riêng việc Chu Tứ chưa từng động tâm dù mỹ sắc đến vậy, lại còn có vài phần muốn đẩy ra, liền biết là củ khoai nóng bỏng tay.
Hiện giờ Tần gia thất thế, ai biết có còn cơ hội ngóc đầu trở lại không. Đến lúc ấy, Tần phủ báo thù, mười năm không muộn. Hắn – một tên thổ phỉ bé con lo chuyện thu chi trong trại – làm sao dám đối đầu? Mỹ nhân dù có mê hoặc hồn phách, cũng phải có mạng mới hưởng nổi.
“Nói mới nhớ, Trịnh Thiết không phải nói ngươi đang động phòng hoa chúc sao? Còn dặn ta đừng có quấy rầy. Sao giờ đã ra đây? Xong việc rồi à? Không thể nào, ta thấy ngươi...”
Tần Tương vừa nói, ánh mắt đã liếc xuống dưới thắt lưng Chu Tứ. Ngày thường ai chẳng biết Chu Tứ có vóc người đẹp, lúc tắm rửa hay cởi trần cũng từng để huynh đệ trong trại thấy qua. Không ít người khen vóc dáng hắn khiến tức phụ sau này có phúc, nhưng cũng từng nghi ngờ: chẳng lẽ chỉ có mã ngoài mà không dùng được?
Đối với những lời thô tục thế này, Chu Tứ luôn có cách đáp trả:
“Nếu thật muốn biết, Tần tiên sinh sao không tự mình thử xem?”
Hai chữ “thử xem” hắn còn nhấn giọng rõ ràng. Tần Tương nào dám đùa nữa, lập tức khoát tay lia lịa, chỉ sợ “thử xem” thành “qua đời”.
Đuổi được Tần Tương đi, Chu Tứ theo kế hoạch đi đến địa lao trong trại.
Địa lao này cũng đã sửa sang từ lâu, trước kia dùng để giam giữ những tên thổ phỉ Chu Tứ tiêu diệt. Sau đó hắn lại bắt không ít kẻ phạm sai lầm nhốt vào, nhưng dần dần bọn họ cũng có chỗ an trí mới, thành ra nơi này bỏ hoang mấy năm.
Dù lần này hiếm khi có tù nhân mới, thuộc hạ cũng chẳng ai phí công dọn dẹp, chắc hẳn giờ đây đã thành ổ chuột rắn gián – vừa hay để người của Thành Vương phủ ăn chút khổ cực.
……
Phía bên phòng ngủ, vừa thấy Chu Tứ rời đi, Tần Tuy Chi liền biết mình không thể dễ dàng thoát khỏi sơn trại thổ phỉ này. Tuy đối phương không phải lễ nghi chu toàn, nhưng chí ít cũng không làm điều gì quá phận, đã là may mắn.
Tiếp xúc sơ qua, Tần Tuy Chi nhận ra Chu Tứ không phải kẻ đơn giản. Một tên thổ phỉ làm gì hiểu chuyện triều cục? Lại còn ăn nói rành mạch, không giống hạng người dốt đặc. Có lẽ, càng tiến thêm một bước, đây chính là một kẻ đọc đủ thi thư. Một người như thế làm thổ phỉ, hoàn toàn khác với đám chỉ biết rượu chè chém giết – có tầm nhìn, có tâm cơ, có gan dạ. Hơn nữa, từ bữa tiệc hôm qua có thể thấy lương thực trong trại cũng không thiếu.
Nghĩ đến đây, chẳng lẽ người này cũng muốn làm một vị chư hầu chiếm cứ một phương như Thục Vương năm xưa?
Nếu đúng là như vậy, Tần Tuy Chi khẽ miết đầu ngón tay qua lớp phấn, cuối cùng vẫn không chút biểu cảm mà hoà tan thuốc vào chén rượu, lặng lẽ đổ xuống nền nhà.
Vừa rồi tiếp xúc, đối phương chẳng hề che giấu điều gì, chính vì thế mà hắn càng biết không thể dễ thoát thân. Nếu muốn rời đi, nhất định phải chuẩn bị kỹ lưỡng.
“Công tử!”
Nghe thấy tiếng quen thuộc, Tần Tuy Chi đang suy nghĩ phá cục cũng ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tật Lê và Xương Bồ mắt đỏ hoe chạy đến trước mặt, phía sau là Tiền mụ mụ đầy lo lắng, chỉ sợ hắn phải chịu khổ.
“Công tử không sao chứ?”
Tuy rằng quần áo công tử vẫn nguyên vẹn, nhìn không có gì đáng ngại, nhưng ai biết được đám thổ phỉ kia có giở trò gì mờ ám, khiến người ta không phát giác?
Tần Tuy Chi lắc đầu. Chu Tứ đối đãi hắn còn coi được, ngoài việc đường đột trong đại sảnh, lúc vào phòng lại khá quy củ, dường như cố ý diễn trò cho thuộc hạ xem.
“Yến Cẩn và bọn họ đâu?”
Giờ đây bị nhốt trong ổ thổ phỉ, chỉ có Yến Cẩn và mấy người kia võ nghệ khá mới có cơ hội thoát ra báo tin. Chỉ sợ bọn cướp giở trò, giết sạch họ, thì nhóm hắn coi như xong.
“Bị đưa đi rồi. Nhưng không giống như muốn giết. Nếu công tử muốn nhờ Yến Cẩn truyền tin, đợi ngày mai ta đi dò xem bọn họ bị giam ở đâu.”
Tật Lê lau nước mắt, đã bắt đầu tính toán đường lui.
Không thể ở lại sơn trại lâu. Tốt nhất là có thể gửi được tin đến tay lão gia, chỉ cần lão gia hay tin, tất nhiên sẽ xuất binh cứu công tử ra ngoài.
“Chưa cần vội. Trước tiên các ngươi nói cho ta rõ những gì vừa thấy trong trại.”
Tần Tuy Chi nếu đã hoài nghi đám sơn phỉ này có ý tự lập xưng vương, thì sẽ không dễ dàng bỏ qua. Nếu muốn truyền tin, Yến Cẩn chỉ có một cơ hội duy nhất. Tốt nhất là nắm rõ tình hình trong trại rồi mới đưa tin, có lợi hơn cho cha hắn tính toán kế sách.
Bắt đầu nói chuyện nghiêm túc, Tật Lê và Xương Bồ cũng không làm chậm trễ. Từ nhỏ theo hầu công tử, kiến thức vượt xa người thường, chỉ nói sơ sơ đã chỉ ra điểm khác biệt giữa nơi này và các trại khác — đó là: lương thực.
Thường nghe sơn phỉ đều là hạng hung tợn tàn ác, không chịu làm việc đàng hoàng, ăn mặc đều nhờ vào cướp bóc mà có. Huống chi Nam Cảnh nghèo nàn, ngoài trừ nhà phú hộ thì khắp nơi đều chẳng có dư dả lương thực, thế nên bọn sơn phỉ lại càng phải đói khổ mới đúng.
Nhưng trong Hắc Hùng Trại thì lại khác hẳn. Đội ngũ đưa gả hôm nay mới vừa đổi lộ trình, vừa vặn gặp phải người trong vương phủ kéo đến cướp bóc, Hắc Hùng Trại ra tay tương kế tựu kế, hiển nhiên lúc trước chưa từng cấu kết từ trước.
Bữa tiệc tối hôm đó rõ ràng là chuẩn bị gấp rút, vậy mà gà, vịt, cá, heo... thứ gì cần có đều có, chỉ có thể là trong trại sẵn có, lấy ra dùng liền, có thể thấy được lương thực vô cùng dồi dào.
Lại nói đến đường đi – thường thì từ chân núi lên núi, phần lớn đều là tiểu đạo khúc khuỷu hiểm trở, đừng nói xe ngựa, ngay cả lừa ngựa đi còn khó khăn. Mà đoàn người bọn họ, lại mang theo của hồi môn nhiều đến dọa người, vốn tưởng dọc đường sẽ bị ép xuống xe không biết bao nhiêu lần, không ngờ lại đi một mạch y như quan đạo, gần như không khác biệt gì.
Tu đường là việc cực khổ bao năm, trừ quan đạo ra, đường trong dân gian phần lớn đều do người giẫm đi mà thành. Vậy mà Hắc Hùng Trại nhỏ bé này lại có thể tu sửa đường sá bằng với quan đạo, chưa nói đến năng lực, riêng tài lực đủ để tu đường đã là chuyện cực kỳ xa xỉ.
“Sau khi tiệc rượu tan, ta với Xương Bồ cùng Tiền mụ mụ cũng có vào phòng bếp, nơi đó là chỗ nấu cơm cho gần cả nghìn người, mà người đáp lời chúng ta là các nương tử và lang quân, nói năng lanh lợi, không giống như phụ nhân lang quân bình thường.” – Tật Lê mở miệng trước, chậm rãi kể lại những điều đã quan sát, lúc trước còn chưa nghĩ tới, bây giờ nghe công tử phân tích, mới cảm thấy lạnh cả sống lưng.
“Người nói chuyện với ta là Hoàng nương tử, ta thấy nàng ăn nói lễ độ, hẳn là xuất thân thư hương môn đệ. Còn nữa, trong tiệc có rất nhiều hán tử, nói là uống rượu, nhưng không một ai say, mỗi bàn chỉ có một bình rượu, uống xong cũng không ai gọi thêm, còn lại toàn là uống nước đường để cho có lệ, cũng không ai đánh bạc hay vung quyền.” – Xương Bồ nói về chuyện trong yến hội.
Chuyện này thật sự kỳ lạ. Rượu thịt vốn là thứ mà hán tử yêu thích nhất, đừng nói sơn phỉ, ngay cả thiếu gia thế gia trong kinh thành, ngày thường cũng phải có rượu thì mới xứng tiệc, huống chi là phu thê nội trạch, cũng ít nhiều gì phải đụng đến mấy miếng.
Đằng này rõ ràng là tiệc cưới của đại đương gia, đồ ăn đã thịnh soạn, rượu càng không thể thiếu. Vậy mà mấy hán tử kia lại giữ quy củ như thế, uống hết một bình cũng không lấy thêm.
“Quy củ như vậy, các ngươi có biết là ở đâu mới có không?” – Tần Tuy Chi cất giọng rất khẽ, như không phải hỏi người khác mà chỉ như tự nói với chính mình.
“Trong thế gia, nương tử lang quân tuy rằng nghiêm, cũng không quản nổi nam tử uống rượu đánh đàn, chỉ có… chỉ có…” – Xương Bồ hiển nhiên đã nghĩ ra điều gì, nhưng lại không dám nói ra.
“Chỉ có trong quân mới như thế.” – Tật Lê tiếp lời, nói xong sắc mặt cũng đã trắng bệch.
Trong quân cấm rượu, xưa nay đều thế. Bình thường chỉ có vào ngày lễ lớn hoặc sau đại thắng mới cho phép tướng sĩ uống một chút, nhưng cũng tuyệt không được say, tránh để kẻ địch thừa cơ đột kích, hoặc có người nhân lúc hỗn loạn làm loạn hàng ngũ.
Nhưng bọn lính thú mọi rợ nào có biết giữ quy củ, rượu vào là uống cho đủ, lắm kẻ say rượu bị phạt đánh bản tử làm gương, đó là còn có quân lệnh nghiêm minh quản chế. Vậy mà hiện tại, một cái Hắc Hùng Trại nhỏ nhoi lại có thể hành sự còn nghiêm hơn cả quân đội – chuyện như vậy sao không khiến người ta kinh hoàng?
“Đúng vậy, đây là quy củ chỉ có trong quân.” – Tần Tuy Chi nhắm mắt lại, trong lòng đã có kết luận: bọn họ không phải rơi vào ổ thổ phỉ, mà là rơi vào ổ của một đám thổ phỉ có ý mưu phản.