Edit Ngọc Trúc

“Heo trong trại ăn là loại được nuôi dưỡng kỹ lưỡng, từ nhỏ đã thải độc, không hề tanh.” Chu Tứ nhìn ra, nhà giàu đúng là biết sống tinh tế, đến thịt heo cũng kén chọn, nhị sư huynh bây giờ địa vị quả thật chẳng ra gì, càng so càng thấy kém xa sau này.

Nói vậy thôi, Tần Tuy Chi dĩ nhiên cũng không dám chọc giận vị đầu lĩnh thổ phỉ này, sợ hắn phật lòng, chỉ dám nhai nhẹ hai miếng rồi nuốt chửng, e là đến vị gì cũng chưa kịp cảm nhận.

Thấy người ta như thế khó xử, Chu Tứ lại không phải hạng thích làm khó người, nên sau đó chỉ gắp toàn thịt cá rau quả.

Trong trại cũng có nuôi dê bò, đặc biệt là trâu. Mùa vụ thời tiết là yếu tố sống còn, giống trâu mười năm trước sinh ra không ít nghé con, thành ra trên núi chẳng thiếu trâu, nhưng cũng không thể lúc nào cũng giết để ăn bậy bạ, phần lớn chỉ khi trâu già mới được nếm một lần, hoàn toàn không so được với nhà giàu.

Lại lựa thêm vài món đưa đến, liền thấy người đối diện lắc đầu, Chu Tứ khựng lại. Người ta vẫn bảo gái trai trong nhà giàu được nuôi ăn nuôi mặc như mèo, mà sao người trước mắt ăn còn ít hơn cả mèo, sống được tới giờ cũng không dễ dàng gì.

Nếu đối phương không ăn, Chu Tứ cũng chẳng ép nữa, chỉ chăm chú ăn phần mình. Hắn vốn không để tâm, cũng chẳng thay đũa mới, cứ dùng đôi đũa vừa gắp cho người kia mà quét sạch từng món ăn trên bàn.

Khiến Tần Tuy Chi vừa thẹn vừa giận, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ. Nếu không phải vì đang bị người khống chế, hắn nhất định phải cho tên đầu lĩnh thổ phỉ này biết, hắn không phải loại dễ chiếm tiện nghi.

Thổ phỉ lớn lên trong núi, dĩ nhiên chẳng học được quy củ gì, có điều Chu Tứ ăn không hề thô lỗ, chỉ là tốc độ nhanh, đôi đũa cầm cực khéo, một tay cũng không làm rơi hột cơm nào, quả là bản lĩnh không tầm thường.

Mấy hán tử dưới trướng đều biết đêm nay đại đương gia động phòng hoa chúc, không ai dám tới mời rượu, càng không dám giỡn nháo động phòng. Đừng tưởng cưới vợ là có thể tùy tiện quậy phá, trong số bọn họ, phần lớn đều lớn tuổi hơn đại đương gia, nhiều người là nhìn hắn lớn lên từ nhỏ, mới mười bảy năm thôi mà đã bao nhiêu người vì làm sai chuyện, chọc hắn mất hứng mà sau đó bị hắn ghi thù trả đũa—đếm hoài không xuể. Đúng là giáo huấn bằng máu.

Đại đương gia của bọn họ, cái gì cũng tốt, chỉ là tâm cơ quá sâu, lại hay ghi thù, muốn thu dọn ai thì còn dễ hơn uống ngụm nước.

Thành ra, đợi Chu Tứ ăn xong lau miệng, ôm mỹ nhân rời đi rồi, đám hán tử kia mới thật sự thở phào một hơi.

“Mẹ nó, hôm nay chuyện này chắc chắn bị đại đương gia nhớ kỹ, đêm động phòng còn tha cho tụi mình, chứ ai biết chừng ngày nào đó lại bị lôi ra trả đũa. Hay là ta đi đổi cương vị với người dưới chân núi cho rồi, không thôi ngày nào cũng lo sốt vó, ngủ cũng chẳng yên.” Từ Đại Đầu than vãn.

“Ta thấy ngươi khỏi cần phí công, đại đương gia mà đã muốn thu dọn ai, có chạy đến chân trời góc bể cũng vô ích. Chi bằng tranh thủ sống cho vui đi.”

“Đúng, đúng, tới đây, ta còn ít rượu đế trộn nước, vẫn còn nghe được mùi rượu, chúng ta uống thêm vài ly.”

“Rót đầy cho ta.”

“Ta cũng uống một ly.”

Đại đường ồn ào náo nhiệt, chắc đến canh hai cũng chưa tan. Còn Chu Tứ thì, ôm mỹ nhân quay lại nhà mình, trong phòng nến đỏ cháy sáng rực, hắn chỉ mới ra ngoài ăn bữa cơm mà thôi, vậy mà căn phòng đơn sơ đã bị bày biện thành hỷ phòng. Đôi khi thủ hạ làm việc quá chu đáo cũng thành phiền.

Vào phòng rồi, cả chăn cũng dán đầy vải đỏ, dưới chăn còn lót đủ thứ như hạt dưa, đậu phộng, hạch đào, long nhãn, đủ thấy người bố trí có lòng đến mức nào.

Tần Tuy Chi bị ôm vào phòng, sắc mặt càng trắng vài phần, cho dù cố tỏ ra cứng rắn thì suy cho cùng cũng chỉ là một ca nhi mười bảy tuổi. Dù hắn từng thấy đủ chuyện xấu xa trong phủ lớn, cũng không nghĩ tới có ngày rơi vào cảnh thế này.

Trong lòng thầm quyết: nếu tên thổ phỉ này muốn cưỡng ép, hắn tuyệt đối không ngồi yên chờ chết.

Chu Tứ nào hiểu nổi trong đầu ca nhi kia đang nghĩ gì, nhiều nhất chỉ đoán được đối phương sợ hắn làm mấy chuyện ghê tởm mà thôi. Hắn đặt người cẩn thận lên giường, lùi lại một bước, vừa định mở miệng nói gì thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ.

Lúc nãy vào phòng chưa đóng cửa, nên giờ cửa vẫn mở toang. Nhìn ra liền thấy Hoàng nương tử tay bưng mấy món nóng tới.

“Đại đương gia, ta thấy tân lang quân ban nãy không ăn mấy miếng, nên mang ít cơm canh sạch sẽ đến. Nếu đói bụng thì ăn chút cho ấm bụng.” Hoàng nương tử vốn xuất thân nhà giàu ở châu phủ, đương nhiên hiểu người được nuôi dưỡng tinh tế thì ăn uống kén chọn đến mức nào, nên bà mới đích thân mang đến.

Tất nhiên, lần này tới cũng không chỉ vì mang cơm. Vừa rồi nghe Ân thẩm lỡ miệng, mới biết trong phòng còn chưa uống rượu hợp cẩn—chuyện này thì dù bên ngoài có giả vờ ra sao cũng không thể qua loa, nên bà nhân lúc đưa cơm đã mang luôn rượu và đồ lễ tới.

“Hoàng nương tử chu đáo, cảm tạ.” Chu Tứ nhận lấy đồ ăn, lại nói thêm, “Về sau cứ gọi hắn là Tần công tử.”

Hắn cũng không thực lòng cưới người ta, nói đến danh phận chỉ sợ càng không ổn, chỉ xem như trong trại nuôi một món linh vật xinh đẹp, chăm chút thêm một chút là được rồi.

“Ấy, đại đương gia bận việc thì đi đi, lát nữa tiệc tàn ta sẽ mang người hầu của công tử đến.” Hoàng nương tử đâu biết đại đương gia nghĩ gì, cứ tưởng hắn đau lòng cho người ta, sợ tân lang quân không quen nên mới dặn dò kỹ, còn cười cười trêu chọc.

Chu Tứ biết nói gì đây, chỉ giả vờ không nghe, khẽ xua người hầu đi, liếc nhìn công tử đang co người dựa sát vào tường trên giường, cằm hơi hếch lên: “Lại đây ăn thêm chút.”

Tần Tuy Chi vẫn không nhúc nhích, hai tay rút vào trong tay áo hỉ bào rộng thùng thình, tay phải còn siết chặt một cây trâm, là lúc xuống xe đã lén mang theo từ trong hộp gương lược, giấu kỹ trên người. Trước mặt người đông hắn không dám ra tay, nhưng giờ đã vào phòng, tuy hai bên cách biệt sức lực, cũng không hẳn không có cơ hội.

Chu Tứ thấy người không động đậy, cũng chẳng ép. Chỉ ngồi phịch xuống ghế gỗ trong phòng, cầm lấy cái hồ lô nhỏ tinh xảo mà Hoàng nương tử mang đến. Trong hồ lô là rượu trái cây, hương rượu không nồng, đến cả cô nương ca nhi chưa từng uống rượu cũng có thể nhấp một hai ly. Còn hai quả hồ lô làm từ bí ngô đựng rượu hợp cẩn đặt bên cạnh, hắn cũng chẳng thèm liếc đến.

“Năm sáu tấc cây trâm thương không đến ta, nếu không cẩn thận làm bị thương công tử, da thịt non mịn ấy mà để lại sẹo, thì ta lại đau lòng.” Chu Tứ cầm chén thổ đào rót rượu trái cây, đưa lên chóp mũi khẽ ngửi. Là rượu hoàng đào, mùi cam quả nồng, tuy không bằng rượu mạnh sảng khoái, nhưng sau khi đã quen vị quế rượu, tương ớt, thì thay sang rượu gạo ủ quả lại có một phong vị khác.

Bị người vạch trần tâm tư, Tần Tuy Chi khẽ nhíu mày, biết người này lợi hại, liền cụp mắt xuống, khẽ lui vài phần, rồi từ trên giường bước xuống, chỉ đi vài bước, giữ lại khoảng cách với Chu Tứ một đoạn.

“Chu Tứ.” Chu Tứ uống một ngụm rượu hoa quả, báo tên họ mình.

“Tần Tuy Chi.” Tần Tuy Chi trước nay chưa từng đối với nam tử ngoại tộc xưng danh, cảm thấy có chút khó xử, nhưng nghĩ lại, nếu đối phương muốn biết, có trăm phương nghìn kế cũng tra ra được, vậy thì chẳng cần câu nệ thêm.

“Kinh thành Tần gia, có thể xứng Vương gia, chỉ có mỗi nhà Thượng thư lệnh. Dù Hắc Hùng Lĩnh cách kinh thành ngàn dặm, cũng từng nghe danh công tử Thượng thư lệnh mỹ mạo nổi danh, không ngờ nay lại lưu lạc đến mức phải gả cho Thành Vương. Có thể thấy trời cao đường xa, đến nỗi phụ mẫu yêu thương cũng khó tránh mắt mù tâm điếc.”

Nghe Chu Tứ cứ nhấn đi nhấn lại việc hắn phải gả cho Thành Vương, sắc mặt Tần Tuy Chi từ trắng chuyển sang xanh. Thành Vương là hạng người gì, cả kinh thành e là ngoài hoàng thất thì không ai không biết, mà hôn sự này là do Hoàng thượng ban chỉ, thân là thần tử, có muốn chết cũng không thể kháng chỉ, phụ thân hắn có thể làm, cũng chỉ là đưa thêm người để bên cạnh hắn bảo vệ phần nào.

“Ta nhập Nam Cảnh, chỉ thông qua thư từ, không có một người thân tín trở về. Chỉ sợ trong kinh cũng không giấu được bao lâu.” Năm đó binh hỏa liên miên cũng không dọa được người này, Tần Tuy Chi biết hắn nếu đi nhầm một bước, thì sẽ lạc cả đời. Nếu không muốn sai thêm nữa, cần phải biết nắm lấy kẻ đang ở trước mắt mà uy hiếp.

Phụ thân hắn là Thượng thư lệnh, giữ chức Tể tướng, trong tay nắm Thượng thư tỉnh, lại kiêm Lục bộ, trong đó có Binh bộ quản binh. Có lẽ hoàng đế không có tiền để xuất binh, nhưng Thượng thư lệnh chắc chắn không thiếu khoản bạc này. Chỉ cần phụ thân chịu chi tiền, triều đình không thể làm ngơ.

“Muốn làm quan, giết người phóng hỏa vẫn có thể được chiêu an. Nay công tử gả cho ta, chắc nhạc gia cũng chẳng nỡ để công tử giữ tiết suốt đời. Có khi nhạc phụ ta đến đây, ta còn có thể có cái chức quan nhàn tản trong triều, chẳng phải càng hay hơn sao.” Chu Tứ nói mà không có chút e dè triều đình, trái lại bộ dáng ngả ngớn, như thể đang tính toán làm một tên quan rỗi ăn chơi.

“Mấy năm trước Lĩnh Bắc cũng có nhóm thổ phỉ chịu chiêu an, Chu đại đương gia hẳn cũng biết kết cục bọn họ.” Tần Tuy Chi biết rõ người trước mặt nói chuyện chẳng mấy đứng đắn, nhưng bản thân hắn muốn giữ mạng và giữ trong sạch, tự nhiên không thể buông lời xúc phạm, dẫu lời của tên thổ phỉ này nghe có ý giễu cợt, hắn cũng chỉ có thể nhịn mà tiếp tục nói.

“Biết, giả vờ chiêu an, sau đó giết sạch không chừa.” Vậy nên, đang yên đang lành làm hoàng đế không được, lại muốn chạy đi cầu quan lộ, thật đúng là đầu óc lú lẫn. Huống chi đương kim hoàng đế nhìn như một kẻ sắp mất nước, có thể trông cậy được gì?

“Nếu biết chiêu an là kế không lâu dài, Chu đại đương gia cũng không sợ triều đình phái binh tiêu diệt? Cũng nên hiểu thổ phỉ không thể bền lâu. Mấy năm trước bởi vì chiến sự phía Bắc liên miên, triều đình không rảnh mà lo nạn đạo tặc phía Nam, nhưng nay trong triều đã bàn nghị hòa, chỉ chờ sang năm nghỉ ngơi lấy lại sức, thì tướng quân cầm binh cũng sẽ tiến xuống phía Nam một chuyến.”

Trong triều không thiếu tướng tài, chỉ vì mấy năm nay thiên tai nhân họa không ngừng, quốc khố trống rỗng mới chậm trễ đến bây giờ.

Ai ngờ Chu Tứ nghe xong lại bật cười, “Đánh không nổi ngoại tộc phía Bắc xâm lấn, lại muốn ra vẻ ta đây trước người nhà mình? Thật đúng là Đại Yến hảo nhi lang.”

Lời này quá mức mỉa mai, đến độ ngay cả một ca nhi như Tần Tuy Chi, không quan không tước, trên mặt cũng hiện chút hổ thẹn.

Tình hình triều đình, chỉ cần có lòng, ca nhi sống trong kinh thành tự nhiên cũng biết sơ lược, huống hồ phụ thân hắn là Thượng thư lệnh, huynh đệ trong tộc phần lớn đều đang làm quan, nhiều tin tức không truyền ra ngoài hắn cũng biết.

Chiến sự nơi biên cảnh phía Bắc đã kéo dài hơn mười năm, từ đầu chỉ là xung đột nhỏ, dần đến việc ngoại tộc chiếm ba thành biên giới, nay lại bàn nghị hòa phải nhượng thêm mấy toà thành. Trong đó bao nhiêu âm mưu trong triều, hắn biết rõ ràng.

Nói trắng ra là hoàng đế Đại Yến quá mềm yếu. Không những không có bản lĩnh mở mang bờ cõi, đến việc giữ đất còn lại cũng không làm nổi, khiến nước nhà rơi vào thế “túc quốc tang sư”.

Cuối cùng, Tần Tuy Chi vì liên quan đến thân quyến mà không tiện mở miệng nữa. Qua một chén trà nhỏ, Chu Tứ như đã cười đủ, thu lại mấy phần sát khí giữa mày, chậm rãi nói:

“Trời cũng tối rồi, ăn chút gì rồi ngủ sớm. Ta sẽ không động vào ngươi, ngươi chỉ cần an phận ở lại trong trại. Nếu một ngày nào đó phụ thân ngươi dẫn binh đến, ta tự nhiên giao người không thiếu, nếu không có ai tới… Tần công tử nên nghĩ sẵn đường lui cho mình mới phải.”

Nói xong, Chu Tứ quay lưng bước ra khỏi phòng, để lại một mỹ nhân lạnh lùng đứng lặng bên mép giường, thần sắc khó hiểu.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play