Edit Ngọc Trúc

Hắc Hùng Trại không còn chỗ nào rộng hơn đại đường, từ trước tới nay các huynh đệ họp bàn đều ở đây, giờ làm hỉ yến cho đại đương gia, muốn cả trại náo nhiệt, thì cũng chỉ có nơi này mới đủ chỗ ngồi. Trên bàn đã bày đầy món trộn nguội, đồ ăn nóng thì để trong nồi giữ nhiệt. Khi đám người ngồi vào chỗ, nhà bếp cũng liền mang thịt thà thức ăn bày lên bàn.

Mỗi bàn tám món chính, bốn nguội bốn nóng, năm xưa chỉ có nhà giàu trong thành mới dám làm một bàn thế này khi gả cưới, nay bọn họ Hắc Hùng Trại cũng không kém cạnh ai.

Ngoài món thịt chính, còn có rau xanh, trại có không ít loại rau quả, đúng mùa nên rất tươi ngon, bày lên bàn vừa đẹp mắt lại giúp đỡ ngấy, ăn xong còn giải ngán, chẳng chê vào đâu được.

Rượu cũng có, nhưng đại đương gia không thích đám huynh đệ ngày thường uống rượu, chỉ lễ tết hay dịp vui như hôm nay mới uống một chút, mà cũng không dám uống say, sợ lỡ việc. Nếu thật sự uống tới độ lăn quay ra, sáng hôm sau nhất định bị treo biển giữa cổng trại cho mọi người chê cười.

Giờ người trong trại ai cũng biết chữ, tuy ngoài miệng hay nói lời thô tục, nhưng đó là thói quen khó bỏ, cũng đừng tưởng bọn họ ăn nói bậy bạ thì da mặt dày. Thật muốn bị treo giữa trại, chỉ sợ tháng sau cũng chẳng dám lảng vảng trong trại nữa, mặt mũi không còn.

Chu Tứ đi đường không giống mấy nhà tử tế trong thành, hắn mang khí chất ngả ngớn, bước đi vững vàng, sải chân cũng lớn, nhưng tuyệt không xốc nảy mỹ nhân trên vai. Chỉ là dáng người mỹ nhân mảnh mai, lại bị xương vai hắn ép đau, mới đi mấy bước mỹ nhân đã khẽ giật giật hai lần, rõ ràng bị va đến đau.

Chu Tứ khiêng mỹ nhân tới chỗ ngồi riêng, khác với mấy bàn xung quanh, đó là vị trí giữa đại đường, chỗ ngồi chuyên dành cho trại chủ, ghế đá tạc sụp dài rộng, phủ tấm da hổ, nhìn qua vừa hỗn loạn vừa khí phách, ngồi xuống không cần chắp chân, liếc một cái đã thấy oai phong lẫm liệt.

Đáng tiếc Chu Tứ không ưa thích mấy thứ này, nhưng tòa ghế là thời phụ thân hắn còn sống đã định ra, người dưới đã quen, hắn cũng lười thay đổi, cứ thế giữ lại.

Trước tòa ghế trại chủ cũng bày một chiếc bàn dài, không như các bàn tròn lớn phía dưới, chỉ để phần riêng của đại đương gia. Món ăn cũng là bốn nguội bốn nóng, đĩa nhỏ hơn đôi chút, có một hồ rượu mạnh, giống với rượu bàn dưới. Rượu này được lấy từ hầm đá buổi chiều, trong thời tiết nóng nực này uống vào mát lạnh, sảng khoái vô cùng.

Vừa ngồi xuống, một chiếc ghế đá cũng đủ chỗ cho hai người. Chu Tứ nổi tính xấu, ngồi xuống liền vòng tay ôm ngang mỹ nhân trên vai đặt lên đùi, lưng tựa đại đao sau lưng, tay trái đặt trên eo mỹ nhân. Thân cao chênh lệch khiến cả người mỹ nhân như rúc vào lòng ngực hắn, phong lưu hết sức.

“Đại đương gia, còn chưa bái đường mà, sao có thể để mỹ nhân vô danh vô phận ngồi trong lòng thế kia, chẳng lẽ muốn xấu hổ chết tân lang quân?” Dưới bàn có người hiểu chuyện liền trêu đùa một câu.

“Ta một không lạy trời, hai không quỳ đất, chẳng phải cũng coi như cưới xong rồi sao?” Chu Tứ xưa nay nghịch ngợm, không quỳ thiên địa, không bái quỷ thần, cả trại đều biết, liên lụy người khác cũng không bái.

Không bái đường thì đã sao? Dù sao Hắc Hùng Trại chẳng coi trọng mấy lễ tiết kia, chỉ riêng hỉ yến thế này, cả trại còn ai không biết mỹ nhân trong lòng ngực đại đương gia chính là tân phu lang của hắn?

Nhưng cũng có người lo mỹ nhân trong lòng đại đương gia sẽ thấy ủy khuất. Nhà cao cửa rộng coi trọng quy củ, giờ đây không có mai mối, không có sính lễ, thậm chí chẳng bái đường, chỉ sợ trong lòng đã uất ức muốn chết.

Lát nữa vào động phòng thế nào cũng bị trêu chọc một trận. Đó là chưa hiểu ôn hương nhuyễn ngọc ra sao, đợi đến khi nếm thử tư vị kia, chỉ sợ đến Chu Tứ gang thép cũng hóa thành nước, lúc ấy trêu ghẹo vẫn chưa muộn.

Tần Tuy Chi có ủy khuất không? Đại khái là có. Nhưng giờ phút này, hắn không còn tâm tư lo nghĩ đến chuyện đó. So với chuyện bái đường thành thân, giờ bị một nam nhân xa lạ ôm trước mặt bao người, còn ngồi trong lòng hắn, càng khiến người ta không biết nên trốn đi đâu cho đỡ xấu hổ.

Hắn khẽ giãy một cái, muốn né ra xa một chút, nhưng thổ phỉ kia lại trực tiếp dùng tay ấn eo hắn, kéo hắn sát lại lòng ngực hơn trước, đến mức có thể cảm nhận hơi nóng từ người đối phương áp lên da thịt, khiến hắn đến mắt cũng không dám mở.

May mà không mở, bằng không thấy được ánh mắt mang ác thú vị của Chu Tứ, chỉ sợ ngay cả công tử nhà cao cửa rộng cũng giữ không nổi vẻ rụt rè, muốn đỏ cả vành mắt.

Chu Tứ thật ra không định làm khó vị tiểu lang quân trước mặt. Dù thời nay lưu hành mỹ nhân xứng anh hùng, hắn Chu Tứ lại không thích theo lối cổ nhân, ban đầu định thả người đi, vào vương phủ cũng được, trở lại kinh thành cũng xong, tóm lại chẳng liên quan gì đến hắn.

Chỉ là không ngờ mỹ nhân lại dám mở miệng uy hiếp hắn, như thể chọc vào tổ ong vò vẽ, đã muốn buông mà không buông được nữa.

Nếu thật sự thả người, chưa đầy một tháng đã có thể có quân lính kéo đến tận trại. Vị công tử quý tộc này tuyệt đối không phải người cam chịu thiệt. Hắn không sợ binh đến, nhưng nếu không cần thiết, cớ gì phải tự dâng mình làm bia ngắm cho triều đình?

Giữ người lại, ngược lại còn được thanh tịnh. Hắc Hùng Trại hắn nuôi nổi một mỹ nhân, nhưng giữ lại thì phải có danh phận, không thì đám huynh đệ độc thân trong trại sẽ ngứa ngáy khó nhịn.

Có hắn ở đây sẽ không để xảy ra chuyện bẩn thỉu, nhưng cổ nhân đạo đức ràng buộc, đối với chuyện nam nữ xưa nay vẫn chẳng cao bao nhiêu, đừng kỳ vọng quá lớn. Giữ người lại, ấn cho cái danh phận, thế là xong.

Dù sao cũng còn tốt hơn là để người về tay Lục Vương gia.

Lúc này, trong đại đường toàn là tiếng hô hào vung quyền uống rượu, nương tử lang quân cũng nhập tiệc. Có mấy người đanh đá biết uống còn ngồi cùng đám hán tử vung tay cụng chén, náo nhiệt vô cùng.

Mỗi bàn rượu không nhiều, đừng thấy náo loạn mà lầm, rượu đều đựng trong chén nhỏ, chén lớn thì chỉ rót nước đường, không dễ say.

Bên này tân lang quân ngồi chung bàn với hai tiểu ca nhi hầu hạ và một mụ mụ dày dặn kinh nghiệm, bị an bài riêng một bàn lang quân nương tử. Trên bàn toàn món đẹp mắt, hương thơm bốc lên nức mũi, nhưng ba người lại ăn không vô, cứ ngẩng đầu nhìn về phía chủ tọa, rồi lại vội cúi xuống không dám đối mặt ánh mắt tên đầu lĩnh thổ phỉ.

Còn hai mươi tên hầu hạ bị trói tay cũng đã được cởi dây để nhập tiệc. Theo phân phó của đại đương gia, nếu là người nhà bên mẹ đẻ của phu lang, yến tiệc cũng phải ăn. Còn chuyện ăn rồi có thừa cơ gây chuyện hay không, thì đó là việc của người trông coi. Vì vậy, Trịnh Thiết cùng mấy kẻ không uống rượu đã được đại đương gia phân đi quét nhà xí, phòng hờ xảy ra chuyện.

Chu Tứ uống một chén rượu lạnh. Tửu lượng của hắn không tệ, đến nay chưa từng say, nhưng không hay uống rượu. Giờ uống một chén xong cũng không đụng thêm, gắp vài đũa thịt chín, nhất là món lỗ tai heo trộn cay vừa xong, thêm dầu dấm thơm cay, giòn sật, cực kỳ bắt miệng, ăn vài đũa liền ngừng.

“Muốn ăn gì không?” Chu Tứ hỏi, dù bụng hắn chưa đói, nhưng đoán chừng mỹ nhân trong lòng chắc cũng đói, nên hỏi một câu.

Dù rượu trong trại nặng, nhưng Chu Tứ chỉ uống một chén. Khi mở miệng, hương rượu vẫn vương nhẹ trong lời nói, không nồng, là loại rượu ngon tinh khiết ủ từ ngũ cốc tốt, chỉ có hương rượu không có mùi gắt. Nhưng đối với công tử chưa từng uống rượu, mùi rượu nhàn nhạt ấy như thể khiến hắn đỏ mặt như say.

“Sắp tai vạ đến nơi còn chỉ lo ăn uống, không sợ một giấc tỉnh dậy, quanh thân đều cháy sạch rồi sao?” Tần Tuy Chi lạnh mặt đáp lời, chỉ là sắc mặt quá hồng, khiến vẻ lạnh lùng cũng hóa ra yêu diễm, hoàn toàn xoá sạch khí lạnh thường ngày. Nếu Chu Tứ mà uống say, chỉ sợ thật sự muốn làm ra chuyện gì đó.

Nam nhân vốn là loài nhìn bằng mắt, thấy sắc khởi tâm cũng là chuyện thường. Chu Tứ không phản bác, thậm chí bởi vì đối phương là nam tử mà lại càng cảm thấy lời kia cũng không tệ. Ôm một mỹ nhân sống sờ sờ trong lòng, nói không có chút tâm tư nào thì đúng là lừa quỷ. Nhưng Chu Tứ luôn cho rằng, chuyện theo bản tính hoang đường mà làm thì chính là hoang đường, khác gì cầm thú?

Bởi vậy, hắn kiềm chế bản thân cũng không tồi, còn có thể nhàn nhã cùng mỹ nhân trò chuyện về sau này:
“Thành Vương đích thân đưa kiệu đón dâu, ngươi nghĩ hắn sẽ vì chuyện này mà cầu cứu hoàng đế háo sắc trong kinh thành sao?”

Huống chi gần đây kinh thành truyền tin biên cương lại bại trận, còn bồi thường một khoản lớn để tạm thời nghị hòa. Thành Vương nếu muốn cầu viện, triều đình liệu có tiền điều binh diệt phỉ thì chưa biết, chỉ riêng hoàng tộc đã mất hết mặt mũi ở ngoại bang, nay thêm vụ chuẩn chính phi bị thổ phỉ cướp đi, còn chẳng bằng khi trước nghị hòa khuất nhục.

Trên đầu còn có một khối da lợn, một miếng thịt béo mỡ mượt, giống như vừa mới chần qua nước, lại rưới một tầng xì dầu bóng loáng, hơi có mùi tỏi băm, Tần Tuy Chi nhìn thôi đã cảm thấy buồn nôn.

Hắn cứng ngắc quay đầu, không chịu mở miệng.

Chu Tứ cũng không tức giận, trái lại híp mắt cười cười, tự mình gắp miếng thịt kia bỏ vào miệng, một bên ăn một bên than: “Còn ghét bỏ? Này là thịt đùi trước lấy trong hầm ra, mới vừa nãy bọn Trịnh Thiết còn tranh giành, ta lưu lại một miếng cho ngươi đấy.”

Tần Tuy Chi không hé răng.

Chu Tứ cũng không tiếp tục cưỡng ép hắn ăn, chẳng qua đưa mắt nhìn mỹ nhân trong lòng ngực như sắp bốc khói, ngữ khí cũng ôn hòa lại: “Ta tuy là phỉ, nhưng cũng không phải lang sói. Ngươi yên tâm, không có lệnh ta, sẽ không ai dám động vào ngươi. Ta lại không thiếu cái gì, chỉ là không quen nhìn mấy người nhà cao cửa rộng nói chuyện khó nghe, cứ như thiên hạ đều phải xoay quanh bọn họ.”

Hắn nói rất thản nhiên, ánh mắt cũng chưa từng có ý đùa cợt, khiến cho Tần Tuy Chi hơi kinh ngạc.

Hắn vốn tưởng thổ phỉ nơi núi sâu rừng rậm này đều là cường đạo thô lỗ, nào biết tên Chu Tứ này tuy miệng lưỡi không sạch sẽ, nhưng lời nói lại không hồ đồ, hơn nữa còn có vài phần khí độ làm người ta khó mà nắm bắt.

“Ngươi...” Tần Tuy Chi mở miệng, lại không biết nói gì, chỉ có thể nhẹ nhàng mà nghiêng đầu đi chỗ khác, như muốn tránh đi cái nhìn của đối phương.

Chu Tứ cũng không ép hắn tiếp tục trò chuyện, lại nâng hồ rượu rót thêm một ly, uống một ngụm lớn, thở dài khoan khoái.

Cả đại đường ầm ĩ náo nhiệt, ngoài cửa trại gió núi thổi vào, xen lẫn hương hoa rừng đầu hạ, cũng khiến người ta thả lỏng vài phần.

Rượu đã lên men, bàn tiệc càng lúc càng hưng phấn, mọi người đều có phần, chỉ là vị công tử ngồi giữa lòng đại đương gia kia vẫn yên tĩnh dị thường, tựa như một bức họa được đặt sai vị trí, lại khiến người nhìn không thể rời mắt.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play