Edit Ngọc Trúc
Lộc cộc vó ngựa đạp lên đường cái, phía sau là tiếng bánh xe lăn khe khẽ. Khai quốc hoàng đế tiền triều mấy chục năm lo toan việc nước, từng đích thân tu chỉnh quan đạo, đến nay trăm năm trôi qua, triều đình thay đổi bao phen, con đường này vẫn vững chãi như xưa, tiện nghi cho mấy đời hoàng đế Đại Yến.
Một hàng đoàn xe không dài, phía trước hai cỗ xe ngựa có người ngồi, phía sau là mấy phu xe điều khiển những cỗ xe chở đầy hòm gỗ, hẳn là hàng hóa. Đoàn người độ chừng mười đến hai mươi người, chầm chậm hành tẩu trên quan đạo Kỳ Châu, dọc đường bình yên vô sự. Đám hán tử Hắc Hùng Trại cải trang thành thương nhân, ngược lại cảm thấy có chút đáng tiếc.
Hắc Hùng Trại ở Giang Viễn phủ hiện tại vốn không phải đại trại thổ phỉ nổi danh gì, nhưng dọc đường vẫn có vài sơn trại nhỏ tụ tập thành nhóm, chuyên cướp bóc những đoàn người ít ỏi, cũng tự xưng là vì muốn thi triển bản lĩnh.
Nếu lúc này người trong xe ngựa là Chu Tứ biết được thuộc hạ đang nghĩ như thế, chỉ sợ sẽ cười nhạo một phen. Không nhìn xem trong đoàn có những ai mười mấy tráng hán thân thể cao lớn, nếu đổi lại là sơn trại nhỏ thường thấy, nào dám bén mảng tới gần, không sợ bị cướp ngược à.
“Ngươi nên chết rồi.” Tần Tuy Chi thấy Chu Tứ trầm mặc hồi lâu không nói, liền nhắc.
“…Đầu tử nhận phụ, ta thua rồi.” Chu Tứ đem hai quân trắng của mình đặt lên rìa bàn cờ. Vốn dĩ hắn đánh cờ vây cũng không phải không hiểu, dù sao cũng từng áp đảo người thông minh như Tần Tương.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play