Edit Ngọc Trúc
Ban đêm, trong trại không chỉ đốt nến mà còn cắm đuốc khắp lối đi. Ánh sáng từ đuốc tuy không rực rỡ bằng ban ngày, nhưng giữa màn đêm, nhờ có đuốc soi sáng, người ta vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ.
Tỷ như thiếu niên lang vừa dừng bước, ánh đuốc chiếu rọi quanh thân, khiến gương mặt mày kiếm mắt sáng của hắn hiện rõ trước mắt, dáng vẻ anh tuấn khó mà rời mắt. Nếu không biết trước hắn là thổ phỉ, đổi lại trong doanh trại binh mã, tay cầm ngân thương oai phong, chỉ sợ người ta còn tưởng hắn là một vị tiểu tướng quân thần thái bay cao.
Chu Tứ hơi nhướng mắt, không lên tiếng, chỉ lặng lẽ lắng nghe đám hán tử quanh đó nói chuyện rôm rả. Mấy câu qua lại đã giúp hắn nắm được bảy tám phần chân tướng.
Chỉ trong chớp mắt, không khí bỗng chốc lắng xuống. Dường như ai cũng ngầm hiểu rằng người nên mở lời lúc này chỉ có một. Hán tử ngồi cạnh hắn khẽ huých cùi chỏ, như quân cờ domino khởi động, chỉ một cái động tác, cả đám người lập tức xôn xao quay mắt nhìn về phía đại đương gia.
Chỉ có Từ Đại Đầu liếc nhìn đại đương gia vẫn mặc áo đen như thường ngày, lặng lẽ nghiêng người tới gần Ân thẩm, hạ giọng hỏi:
“Không phải nói đem áo ngoài của đại đương gia cầm đi rồi sao? Sao còn mặc áo đen thế kia?”
“Hợp y mà ngủ, có vấn đề gì?” Chu Tứ khoanh tay tựa lưng vào cột gỗ phía sau. Tối qua bị lôi kéo một trận, sáng sớm cũng không được rảnh tay, tới trưa mới ăn tạm vài miếng cơm, áo ngoài còn chưa kịp cởi đã lăn ra ngủ chết giấc.
Chuyện cả trại bận rộn treo lụa đỏ chuẩn bị đón dâu suốt cả buổi trưa, hắn hoàn toàn không hay biết. Xem ra đúng là chọn trúng thời điểm tốt.
“Sao, không ai mở miệng à?”
“Khụ, cái đó… Đại đương gia, hôm nay trong trại có hỉ sự.” Trịnh Thiết cắn răng mở lời. Không còn cách nào khác, đám huynh đệ ngày thường miệng mồm gọi huynh gọi đệ, nhưng đụng chuyện lại chạy nhanh hơn heo rừng.
“Ồ? Ngươi muốn thành thân mà ta là đương gia lại không biết à? Đây là oán ta không đối đãi tốt với ngươi, đến nỗi ly rượu mừng cũng không chịu mời ta uống?” Chu Tứ đến trại đã lâu, sớm biết chuyện cưới hỏi này là nhắm vào hắn, câu này là cố ý trêu Trịnh Thiết.
“Đại đương gia, sao có thể! Không phải ta thành thân.” Trịnh Thiết nói, rồi đảo mắt nhìn đám huynh đệ quanh mình, ai nấy đều cúi đầu như chim cút, hắn âm thầm khinh bỉ đám người nhát gan này, mặt ngoài lại treo nụ cười lấy lòng, nói:
“Là đại đương gia ngươi thành thân. Tân lang quân bọn ta đã nghênh về rồi, ngài mau thay hỉ phục bái đường mới phải, đừng để lỡ giờ lành.”
“Ta muốn thành thân? Sao tân lang là ta lại không biết chuyện gì?” Chu Tứ nhìn về phía cửa trại, thấy ngay kiệu hoa cùng xe ngựa, trong mắt khó tránh khỏi hiện lên sát khí. Đám người này, hắn chẳng qua chỉ rời đi nửa ngày, vậy mà dám làm chuyện xằng bậy như vậy. Lại còn dám cướp cả đội rước dâu? Hắn thật không ngờ hôn sự của hắn lại khiến đám huynh đệ phá cả quy củ hắn từng lập ra.
“Ta đã nói không được cướp người. Các ngươi khen ngược thế nào lại cướp cả tân nương về? Còn chưa quá giờ, mau đem người trả lại cho ta.”
Chu Tứ không muốn dài dòng, cướp người trong đội rước dâu chẳng khác gì ép tân nương chịu chết. Hắn chưa từng nghĩ trong đám thuộc hạ lại có kẻ làm chuyện hỗn xược như thế.
“Đại đương gia, đưa không được nữa rồi… Đây là đội rước dâu của Thành Vương phủ.”
Người ta đã cướp là làm đến cùng, cướp rồi thì lấy gì mà trả?
“Thành Vương cái lục vương bát còn có thể cưới tức phụ?” So với chuyện thủ hạ mình dám đoạt người của Thành Vương, Chu Tứ lại để tâm đến chuyện Thành Vương thế nhưng còn có thể cưới được vợ.
Cái tên chuyên đi cướp kiều thê mỹ quyến trong phòng người ta như lục vương bát ấy, lại cũng có thể lấy được vợ? Cái thế đạo này đúng là vì vinh hoa phú quý mà dám đưa con mình nhảy thẳng vào hố lửa.
Vừa nhắc tới Thành Vương, Trịnh Thiết liền dựng thẳng người. Tuy việc này làm ra thật chẳng đúng lẽ đạo, nhưng nói sao cũng xem như đã cứu tân lang quân ra khỏi nước lửa, tiện thể còn giúp đại đương gia giải quyết đại sự cả đời, việc này có gì phải sợ?
“Chính là cái lục vương bát kia đón dâu, đi ngang qua Hắc Hùng Trại chúng ta, lại dám sai thủ hạ muốn giở trò đen ăn đen, còn muốn vu vạ đổ tội cho Hắc Hùng Trại ta. Đại đương gia, ngươi nói chuyện như vậy ta có thể nhịn sao? Lúc đó ta tức không nhịn được, liền gọi huynh đệ xuống núi một phen đem đám súc sinh đó bắt trọn ổ.
Tân lang quân đã từng rơi vào tay chúng ta, trở về làm gì còn có ngày lành, cho nên huynh đệ cùng nhau tính toán, thấy ngươi cũng chưa cưới vợ, ân cứu mạng lại thành duyên phận do trời tác hợp, còn không tốt hơn để tân lang quân gả cho cái lục vương bát kia chịu tội sống dở chết dở sao?”
Một hơi nói liền mạch không ngừng nghỉ, trong lời cứ một tiếng “lục vương bát” hai tiếng “lục vương bát”, khiến người trong kiệu đều lặng lẽ cúi đầu, tựa như không hiểu nổi ở kinh thành ai ai cũng tán tụng Thành Vương điện hạ, sao đến miệng đám thổ phỉ này lại biến thành “lục vương bát”.
Bạch! Bạch! Bạch! — Trong trại đồng loạt vang lên ba tiếng vỗ tay giòn tan, ai ra tay thì chẳng cần đoán, mắt chưa nhìn cũng biết là đại đương gia. Giờ phút này, trên mặt hắn là nụ cười như có như không, nhưng đáy mắt lại lóe lên tia lạnh lẽo, ai nấy đều nhận ra hắn đã thực sự động nộ. Lúc này có tên nào dám vuốt râu hùm chứ?
“Nói không tệ, nhưng ta nhớ rất rõ, ta từng nói rồi, chưa đến hai mươi hai tuổi sẽ không tính chuyện thành thân.” Chu Tứ nói, giọng không cao, nghe vào lại thong thả, ung dung, nhưng trong lời mang theo âm điệu âm dương quái khí, lưỡi dao giấu trong vỏ, khiến người nghe không rét mà run.
Thấy không ai đáp, hắn lại nhấn mạnh một câu: “Ta có nói qua. Chưa từng nhớ lầm.”
Lời này vừa ra, trong trại liền im phăng phắc, không ai dám cãi. Nói thật, hắn đúng là từng nói vậy, nhưng… hai mươi hai tuổi thì thật sự muộn quá rồi, đại đương gia ơi.
Tuy nói bây giờ nam nhân thành thân không còn quá câu nệ tuổi tác, nhưng trong mắt đám người xuất thân nông hộ như bọn họ, hai mươi tuổi chưa lấy vợ thì đã là lão quang côn. Họ ngày xưa cơm không đủ ăn, không dám nghĩ tới cưới vợ sinh con. Nay cuộc sống tốt hơn rồi, ai nấy đều mong có tức phụ, có hài tử, có giường ấm, chỉ tiếc cô nương ca nhi trong vùng chẳng còn mấy người.
Đại đương gia thì dĩ nhiên không thể so với đám chân đất bọn họ. Nếu muốn so, thì phải đem ra so với mấy công tử trong huyện trong phủ. Người ta mười ba, mười bốn tuổi đã có thông phòng hầu hạ trong phòng, đến phiên đại đương gia nhà họ, mười bảy tuổi rồi cũng nên có một người hầu hạ mới phải. Sau đó cưới thêm một phòng kiều thê mỹ quyến, sinh con đẻ cái, con cháu đầy đàn, mới thật sự gọi là được trời thương.
Thấy không ai nói gì, trong lòng Chu Tứ cũng đã sớm xoay chuyển. Thực ra theo tình hình trước mắt mà nói, Trịnh Thiết làm như vậy cũng không tệ, một mũi tên trúng mấy con chim. Hắn đáng lý nên khen một tiếng, nhưng nếu muốn hắn làm đại đương gia mà phải đứng ra nhận chuyện này, thì lại là chuyện khác rồi.
Huống hồ, người có thể được gả cho Thành Vương, ai biết là loại gì? Nếu cũng là loại cực phẩm, vương bát gặp phải đậu xanh, chọc tới hắn thì cũng chỉ rước họa vào thân. Về sau sống những ngày gà bay chó sủa, chẳng phải quá mất mặt sao?
“Dù sao người cũng đã cướp về rồi, giờ làm sao đây, vẫn là để đại đương gia làm chủ.” Trịnh Thiết bĩu môi, ra dáng một kẻ chết không sợ nước sôi, cùng lắm thì chịu phạt, mấy chục trượng cũng chịu, vài tháng sau hắn Trịnh Thiết vẫn là một hảo hán!
Diễn cái trò “cổn đao thịt” ra vẻ đáng thương này thật đúng là khiến Chu Tứ nhất thời không biết nên thu dọn ra sao. Nhưng lúc này chưa phải lúc dạy dỗ Trịnh Thiết. Hắn rời khỏi cột gỗ, phủi nhẹ nếp áo, rồi bước về phía kiệu hoa.
Đám người tự động tách ra nhường đường, khiến Chu Tứ có ảo giác như thể thật sự là hắn muốn thành thân. Hắn đi đến trước xe ngựa, còn đang nghĩ nên mở miệng thế nào. Người trong kiệu ắt hẳn là tiểu thư xuất thân nhà cao cửa rộng, được nuông chiều từ bé, trước nay chưa từng thấy cảnh thổ phỉ hung hãn như vậy. Giờ phút này có khi đã khóc đỏ cả mắt, nước mắt rửa mặt không chừng.
Mà cái hắn sợ nhất chính là kiểu người như vậy — dỗ không được, nặng tay không xong, tiến thoái đều khó.
Chưa kịp mở lời, cửa kiệu đã bị đẩy ra từ bên trong. Đầu tiên là hai tiểu ca nhi mắt sưng đỏ bước xuống, y như lời hắn đoán, trong đầu liền "ầm" một tiếng.
Một thân hỉ phục đỏ rực hiện ra dưới ánh đuốc, đường kim thêu phượng hoàng ánh vàng lấp lánh đập thẳng vào mắt hắn. Người từ trong kiệu bước xuống thân hình cao ráo, khiến Chu Tứ phải hơi ngẩng đầu mới nhìn rõ diện mạo. Chỉ kịp thoáng nghĩ một câu — rạng rỡ như mặt trời buổi sớm, thanh khiết như sen giữa hồ Lục Ba.
Tuy rằng tự nhận mình chẳng giỏi dùng văn từ tao nhã để tả người, đầu óc Chu Tứ lúc này lại bất giác hiện lên những câu văn trong 《Lạc Thần phú》 của Tào Thực. Có thể thấy mỹ nhân trong kiệu kia dung mạo thật sự là khiến người động tâm.
Huống hồ người này không hề trang điểm, trên đầu cũng không đeo lấy một món trang sức dư thừa nào, chỉ cắm một cây trâm gỗ mun sau đầu. Một đôi mắt sáng như sao, trong trẻo nhưng không hề lộ vẻ vui mừng, ngược lại còn mang theo mấy phần lãnh đạm. Tư thế nhìn từ trên cao xuống kia khiến cả trại, bất kể nam nữ, đều không khỏi ngẩng đầu nhìn thẳng.
“Má nó chứ, thần tiên trên trời cũng chưa chắc đã có được tân lang quân đẹp như vậy đâu.” Không biết hán tử nào lẩm bẩm thành tiếng, nghe rõ ràng là ngây ngốc mà thốt ra.
Chu Tứ nhìn một lát, khẽ thở dài. Tạm chưa nói đến tính cách người này ra sao, chỉ riêng tướng mạo này thôi, cái tên lục vương bát Thành Vương kia cũng còn lâu mới xứng với.
“Sặc, đại đương gia sao thế kia, bộ dạng chẳng chút gợn sóng, như thể chẳng hề kinh ngạc, thiên tiên hiện thân mà cũng không khiến hắn lay động. Phải là loại yêu quái gì thì hắn mới để mắt đến đây?” Đám hán tử đã hoàn hồn lại, liền đổ dồn ánh mắt nhìn về phía Chu Tứ, nhưng vẫn thấy gương mặt lạnh như thường ngày, như sát thần không chút cảm xúc, khiến bọn họ càng thêm sốt ruột.
Mỹ nhân thế kia, đáng lý phải khiến người ta ngẩn ngơ chứ! Đại đương gia chẳng lẽ lại có sở thích kỳ quái nào? Nếu không thì sao lại là cái phản ứng này?
Quanh mình hán tử nghĩ gì, Chu Tứ làm sao không hiểu, chỉ là hắn còn chưa kịp mở miệng, mỹ nhân kia đã động môi hé răng, giọng lạnh như sương phun ra một câu: “Nạn lửa binh họa buông xuống, quân nhưng biết được?”
Nạn lửa binh họa... Chu Tứ nhướng mày, hảo lớn gan ca nhi, lại dám uy hiếp hắn? Một câu nói mà khiến hắn lập tức đổi ý, sắc mặt vừa nghiêm liền đổi thành ngả ngớn, trong lời nói cũng thêm mấy phần phóng túng: “Nạn lửa binh họa còn xa, hồng nhan giai nhân thì gần ngay trước mắt, ta đây tất nhiên phải hưởng lạc thú trước đã.”
Dứt lời, mặc cho hai tiểu ca nhi bên cạnh kinh hô, Chu Tứ đã một tay nhấc mỹ nhân ngoài cứng trong mềm kia từ trên xe ngựa xuống, quay đầu nói một câu: “Khai yến.”
Tần Tuy Chi vốn đã dung mạo động lòng người, thiên tính lại lãnh ngạo, là kiểu mỹ nhân băng giá nổi danh nhất kinh thành, người người chỉ dám từ xa ngắm nhìn. Từ kiếp trước đến nay, trong bất kỳ gia đình quyền quý nào từng giao hảo cũng đều phải giữ lễ chu toàn, chớ nói đến mạo phạm, đến cả ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng, chỉ sợ đắc tội với hắn.
Thế nhưng hôm nay, không chỉ bị trêu chọc bằng lời nói, mà còn bị trực tiếp khiêng đi như món đồ – đúng là cả gan làm loạn! Nhất là bên hông nhạy cảm kia bị bàn tay kia đè chặt, giãy dụa cũng không thoát được, khiến trên gương mặt hắn hiện rõ một tầng lửa giận cùng xấu hổ chưa từng có.
Chuyện xảy ra hôm nay, quả thực khiến người ta nổi da gà. Đến cả những gánh kể chuyện ở kinh thành cũng chưa từng dám dựng kịch bản nào mà quý nhân nhà quan lại bị thổ phỉ cướp đi làm áp trại phu lang. Nếu là người bình thường yếu bóng vía, e rằng đã sớm khóc lăn ra ngất, nhưng Tần Tuy Chi từ nhỏ đã có chủ kiến, so với đám công tử nhà quý môn còn cứng cỏi hơn, giờ phút này cũng không tránh khỏi rối loạn.
Trước mắt bao người, trước bao ánh nhìn, mà tên thổ phỉ kia lại dám ngang nhiên làm vậy với hắn!
So với gương mặt trắng bệch của đoàn người theo tân lang quân, trong trại lại lập tức ầm ĩ cả lên. Vị nương tử lang quân kia trước đó chưa nói lời nào, giờ thấy đại đương gia dứt khoát “khai yến”, ai nấy đều hiểu rõ ý tứ, từng người liền nhanh chóng từ nhà bếp bưng lên rượu ngon đồ ăn hảo hạng, chuẩn bị một bàn tiệc lớn.
Còn đám hán tử trong trại thì không ngừng cười đùa trêu ghẹo, có kẻ gan lớn còn cao giọng hô lên: “Ta liền nói mà, đại đương gia sao lại một bộ bất động như núi, thì ra là sớm đã coi trọng tân lang quân xinh đẹp mềm mại này rồi!”
Xinh đẹp mềm mại? Rõ ràng là bị bọn họ đại đương gia trực tiếp khiêng đi rồi! Nhìn chỗ nào giống rụt rè chứ! Uổng công bọn họ trước đó còn tưởng, nghe giọng điệu tên đầu lĩnh thổ phỉ kia, là người biết lý lẽ, không ngờ cũng là hạng gặp mỹ nhân liền nổi tà tâm.
Tên thổ phỉ đầu lĩnh này đúng là sinh ra vừa phong thần vừa tuấn lãng, nhưng cũng thật quá hỗn, chẳng hề biết tiếc thương hương ngọc.
Chỉ là, dù trong lòng tức giận, đám người theo tân lang quân kia cũng nào dám buông lời mắng mỏ thật sự. Dù gì cũng đang ở trên núi thổ phỉ, mấy tên kia tay đều còn cầm đao, ánh đuốc chiếu lên sáng quắc, chỉ cần nói sai nửa câu là đầu người có thể lìa khỏi cổ.
Ngày thường đến cả bọn vô lại dưới phố họ còn chưa từng gặp, huống chi là bọn thổ phỉ này. Dám phản kháng ư? Làm gì dám! Chỉ có thể cụp vai, nghe theo người trong trại an bài, giữ được mạng là phúc.