Edit Ngọc Trúc
Đoàn đưa dâu ồ lên một trận, trở nên hỗn loạn. Bộ khúc trông coi của hồi môn là những người phản ứng đầu tiên, vừa đánh trả vừa chen tới gần kiệu hoa của công tử.
Nhưng dù có tới hai mươi người, bọn họ sao địch nổi mấy chục tên cường đạo? Đặc biệt là đám mao tặc kia hành động cực kỳ có tổ chức, chỉ nhằm vào đội ngũ bên phía Tần phủ, tuyệt nhiên không đụng chạm gì tới người của Vương phủ đi trước.
Ánh mắt Yến Cẩn loé sáng, trong thoáng chốc liền đoán ra được nội tình, nhưng lúc này không kịp truy cứu người của Vương phủ, việc cấp bách nhất là bảo đảm an toàn cho công tử.
Bọn họ còn chưa kịp tiến thêm bước nữa, thì mười mấy mũi tên bất ngờ từ trong rừng bắn ra. Chỉ một thoáng, mấy tên mao tặc đi đầu đã bị bắn xuyên ngực, ngã xuống đất không dậy nổi. Kế tiếp lại là một loạt mũi tên nhọn bắn tới, những kẻ trốn chạy cũng lần lượt bị hạ gục.
Liên tiếp ba đợt mưa tên trút xuống, đám thổ phỉ vốn dĩ hung hãn giờ đã chẳng còn bao nhiêu kẻ còn đứng nổi. Không ngờ nơi rừng núi hoang vu này lại có nhiều thần xạ thủ đến vậy.
Yến Cẩn đang định ra tay ứng cứu, muốn xem là người anh hùng nào, thì thấy một đội hán tử mặc giáp nhẹ lao ra. Bọn họ bước chân nhanh nhẹn, vững vàng, rõ ràng là người giỏi võ. Nhưng nhìn kỹ lại, trang bị trên người bọn họ không phải giáp chế của triều đình, mà là đồ tư chế — đây là trọng tội có thể quy vào mưu phản.
Những người này… chỉ sợ thật sự là sơn tặc.
Dưới sự dẫn dắt của Trịnh Thiết, đội nhân mã kia chỉ mất chưa đến một khắc đã trấn áp xong đám mao tặc. Những tên kia có vài kẻ thân thủ, thoạt nhìn thì biết là bộ khúc của nhà giàu, nhưng so với người của Trịnh Thiết thì chẳng đáng là gì — một người có thể đánh ba, chẳng thành vấn đề.
Về phần đoàn đưa dâu, đừng nhìn thì tưởng đông, trừ phu xe ra thì phần lớn là phụ nữ, trẻ em và gia nô. Thật sự có thể đánh chỉ có mấy người bên cạnh tân nhân. Còn người của Vương phủ? Hừ, sợ là cố ý làm bộ bị cướp, ai nấy đều rúc như chim cút, để tiện nghi cho bọn hắn.
“Đội trưởng, đã điểm danh xong, người đều đủ cả. Trong đội ngũ có vài người bị thương, đã sơ cứu, đợi lát nữa đưa lên núi là ổn.” Thời điểm ra tay vốn đã tính toán kỹ, tránh không khỏi có thương vong. May mà trong đoàn đưa dâu cũng có vài hán tử huyết tính, liều mạng cứu người, không để kẻ địch giết sạch.
Còn về đám thổ phỉ giả mạo kia, đã chết thì chẳng ai quan tâm, kẻ sống ngược lại chỉ phí cơm gạo.
“Ừ.” Trịnh Thiết gật đầu, người của Vương phủ thì bị trói lại vứt sang một bên, số còn lại không bị trói thì đều là người bên đoàn tân nhân.
Trịnh Thiết nhìn hai mươi mấy bộ khúc đang vây quanh kiệu hoa, nghĩ bụng đám người này không làm nên chuyện lớn, nếu còn liều chết phản kháng thì chỉ tổ kết thù với tân nhân, chẳng có lợi gì. Ánh mắt hắn đảo một vòng, bày ra kế sách — chỉ cần đè đầu kẻ cầm đầu, đánh tan tinh thần bọn họ, sẽ không còn sức phản kháng.
Yến Cẩn đang định mở miệng thương lượng với tên cầm đầu, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, trước mắt đã loé lên ánh đao. Một thanh cương đao nặng hàng chục cân bổ thẳng tới, khiến hắn không kịp phòng bị.
Hắn tất nhiên không phải hạng ăn chay, nhưng vừa rồi đã liều chết giao đấu, lúc này khí lực cạn kiệt. Đối phương lại là đại hán trời sinh sức lực lớn, mỗi đao bổ tới đều mạnh mẽ dị thường, nếu không phải công phu thâm hậu, đã sớm bị ép nằm rạp dưới đất không dậy nổi.
Nhưng cũng chỉ cầm cự được mười chiêu, Yến Cẩn đã bị đè nằm xuống đất.
“Hảo hán, chúng ta là đoàn đưa dâu của Tần phủ ở kinh thành đến đất phong của Thành Vương. Tin chắc hảo hán cũng nhìn ra, Vương phủ có ý hãm hại chúng ta. Nay hảo hán đã cứu cả đoàn, vàng bạc châu báu cứ lấy mà làm đáp tạ, chỉ cầu tha cho chúng ta, để chúng ta quay về Tần phủ.”
Yến Cẩn rất thức thời. Của hồi môn của công tử có đến hơn trăm xe, đối với thổ phỉ mà nói là món hời lớn, chỉ cần bọn chúng chưa thấy mặt công tử thì khả năng khởi lòng tham là không cao.
Chỉ cần có thể trở về Tần phủ——
“Hừ, vàng bạc châu báu chúng ta cần gì có nấy, ai thèm cái đống đồ đó.” Trịnh Thiết làm bộ khinh thường, kỳ thực cũng thật không để tâm. Của hồi môn đó là của tức phụ tương lai của đại đương gia, Hắc Hùng Trại bọn họ không nuốt của hồi môn của tức phụ.
“Tần phủ ở kinh thành là nhà nào ta không biết, nhưng có thể gả cho Vương gia làm chính thất thì chắc chắn không phải hạng xoàng. Các ngươi nói bọn ta cứu mạng các ngươi? Cổ nhân nói, ơn cứu mạng nên lấy thân báo đáp. Đại đương gia chúng ta vừa hay thiếu một tức phụ, tân nhân các ngươi đã mặc áo cưới rồi, vừa rồi còn nói muốn quay về, chẳng phải là không tính gả cho Thành Vương? Vậy thì gả cho đại đương gia chúng ta đi.”
“Ngươi ——” Yến Cẩn sao có thể trơ mắt nhìn công tử chịu nhục, trán nổi gân xanh, nhưng lại bị đại hán đè như trụ trời, giãy giụa thế nào cũng không thoát.
“Thành thật một chút.” Trịnh Thiết thấy hắn còn giãy, tay lại tăng thêm vài phần lực, hừ lạnh, “Ngươi cũng biết bọn ta là thổ phỉ, nếu không nghe lời, giết hết rồi ăn thịt cũng không ngán. Giờ cho các ngươi một con đường sống, muốn hay không, tự chọn.”
Yến Cẩn không sợ chết, chỉ sợ sau khi bọn họ chết rồi, công tử vẫn bị bắt vào núi, đến một chỗ dựa cũng không có.
“Khoan đã.” Cửa kiệu hoa hé ra, một ca nhi sắc mặt trắng bệch thò đầu ra, cố lấy can đảm run run nói, “Công tử nhà chúng ta nói, nếu ngươi muốn gì, công tử có thể đáp ứng. Nhưng, không được làm hại bất kỳ ai trong đoàn chúng ta, nếu không…”
“Nếu không thì sao?” Trịnh Thiết nhướng cằm, ra hiệu cho tiểu ca nhi kia nói tiếp, hắn muốn xem quý công tử kia có chủ ý gì.
“Nếu không, sau này công tử chúng ta gả cho đại đương gia của các ngươi, sẽ thổi gối đầu phong, bảo hắn ngày sau thu thập ngươi.” Lời này quả là kinh người, ca nhi nói xong mặt đã đỏ bừng, nhưng vẫn không lùi bước, gắng giữ khí thế.
Trịnh Thiết sững lại, bị nghẹn một chút, lẩm bẩm trong miệng: “Nãi nãi nó chứ, sao công tử nhà quyền quý lại tâm đen như đại đương gia chúng ta, đúng là trời sinh một cặp.”
Lẩm bẩm xong liền hô: “Được rồi, không đụng tới ai, bị thương bọn ta cũng sẽ trị. Nhưng các ngươi phải ngoan ngoãn theo bọn ta lên núi, nếu không thì đao trong tay lão tử không ăn chay đâu.”
Uy hiếp bằng vũ lực vẫn là có hiệu quả. Hơn nữa chủ tử cũng đã lên tiếng, đám bộ khúc cũng ngoan ngoãn không dám phản kháng.
Huynh đệ đi theo thì khỏi nói, một người trông hai ba người, không ai thoát được. Phu xe thì sợ chết, chỉ dám cúi đầu đánh xe. Đường lên núi chỉ có một, phía trước phía sau đều có thổ phỉ canh gác, có ai dị động thì chém ngay, đến cái xác cũng chẳng có ai thu.
Mười mấy người khác thì lo thu dọn thi thể. Đoàn người khoảng hai trăm người cứ thế cuồn cuộn kéo về phía trại, thoạt nhìn lại không quá hỗn loạn.
Mà lúc này, Hắc Hùng Trại náo nhiệt hơn cả Tết. Đại đường nguyên bản đơn sơ, lúc này đã được treo lụa đỏ rợp trời, khắp nơi tràn ngập sắc xuân.
Nếu không ngại đánh thức đại đương gia còn đang ngủ, đã sớm đốt pháo ăn mừng rồi.
“Ấy da, giờ này rồi sao còn chưa thấy người trở về.” Ân thẩm đã chuẩn bị xong mâm cơm, thường xuyên chạy ra xem, lo lắng đến độ xoay vòng ở cổng trại. Theo quy củ thành thân, buổi tối mới là nhị hôn, chỉ cần lặng lẽ đưa tân nhân về là được, nhưng bọn họ là sơn phỉ, chẳng quan tâm mấy chuyện kiêng kị, miễn sao giữ được tân nhân là xong.
Trời đã sáng, hai vị tân nhân vẫn chưa tới, đại đương gia vẫn còn ngủ. Nếu tân nhân về rồi, thì trực tiếp kéo hắn dậy từ trên giường, cứ mơ màng bái đường là tốt nhất, tránh cho hắn đổi ý.
Nhưng nếu một bên tân nhân chưa tới, chỉ có đại đương gia, thì sao mà bái cho được? Ân thẩm lo sốt ruột.
“Trở về rồi! Trịnh thúc đội ngũ về rồi kìa!” Trong trại, đám trẻ con nghe nói đại đương gia thành thân, đứa nào cũng hớn hở hơn cả ăn kẹo, chạy tới chạy lui truyền tin.
“Tốt, tốt! Mau đi gọi đại đương gia với Tần tiên sinh dậy.” Tân nhân sắp đến rồi, đại đương gia ngủ tiếp thì còn ra thể thống gì?
Theo quy củ, kiệu tân nhân tới phải có tân lang quỳ đón. Người nhà giàu dù gả vào sơn trại cũng muốn giữ thể diện, khiến người ta yên tâm. Bọn họ tuy là sơn phỉ, nhưng không phải hạng mãng phu.
Khi đoàn người hiện ra nơi sườn núi, cũng là lúc trại không còn xa. Những người bị thương đã được đưa đi trước, chữa trị bởi đại phu trong trại. Còn đám người Thành Vương phủ thì không cần nói, hiện đã bị trói lại chờ xử lý sau hỉ sự, có thể sẽ bị nhốt luôn vào ngục.
Đám gia nhân đi theo tân nhân được tạm an trí tại một chỗ, đợi hỉ sự xong xuôi mới tính tiếp. Bộ khúc thì đều bị trói cả, chỉ còn vài người hầu thân tín theo bên tân nhân, để giúp tân lang đêm động phòng rửa mặt, thu xếp này nọ.
Chưa kịp lên núi, đoàn người đã được chia thành mấy nhóm, vừa vào trại liền tản về các hướng đã định.
Của hồi môn thì được đưa đến sân sau, nơi đất trống rộng rãi. Kiệu hoa của công tử thì được lưu lại trước đại đường, bên cạnh chỉ còn một mụ mụ và hai ca nhi hầu hạ trong xe.
Bộ khúc bị trói không bị giam, chỉ buộc tay theo sau kiệu.
Khi kiệu dừng lại, Tật Lê và Xương Bồ cố nén run tay, lặng lẽ đẩy cửa kiệu, lập tức thấy một mảnh đỏ rực trước mắt, nước mắt tức thì dâng tràn.
Bọn họ công tử thật sự phải gả cho đầu lĩnh sơn phỉ, làm áp trại phu lang.
“Công tử… chúng ta thật sự tiến vào hang ổ thổ phỉ rồi…” Hai ca nhi tuổi chỉ mười bốn mười lăm, tuy là hạ nhân nhưng từ nhỏ đã hầu hạ công tử trong phủ lớn, sống sung sướng hơn cả con cháu địa chủ, xưa nay chưa từng nghĩ sẽ có ngày rơi vào tay thổ phỉ.
Huống chi, công tử vốn định gả cho Vương gia, giờ lại gả cho thổ phỉ — chênh lệch ấy, ai mà không đau lòng.
Trong kiệu rộng lớn, thậm chí còn có giường. Âm thanh bên trong không truyền ra ngoài, ca nhi dù khóc cũng chỉ lặng lẽ lau nước mắt, không như hán tử gào to, bên ngoài chẳng ai nghe thấy.
Trại lúc này rộn ràng náo nhiệt, mang đội huynh đệ tụ lại cùng người trong trại, Trịnh đội trưởng và Ân thẩm đang bàn chuyện, tuy không gom đủ nghi lễ, nhưng vẫn có người linh hoạt ứng biến, không để thiếu sót. Chỉ chờ Hoàng nương tử tới gọi đại đương gia dậy, ra đón tân nhân hạ kiệu.
Mà lúc này, trong đám náo nhiệt lại chẳng ai để ý có một thiếu niên cao lớn mặc y phục đen đang lặng lẽ đến gần…