Edit Ngọc Trúc
“Người già rồi thì tự nhiên càng lùn càng gầy, sao sánh được với mấy người trẻ tuổi như các ngươi.” Chung thúc vuốt râu, cười đáp lời, nói xong ánh mắt liền dừng lại trên người vị văn sĩ áo xanh đi phía sau đại đương gia.
Tần Tương. Người này hắn từng gặp vài lần, là người quản thu chi trong trại, mấy năm trước đại đương gia đưa hắn lên núi, xem ra là coi trọng năng lực. Chỉ tiếc tâm người này không an định, mãi vẫn chưa thấy đại đương gia nói rõ ràng. Lần này dẫn người theo đến, có lẽ thật sự đã thành người trong nhà.
“Chung thúc nói gì lạ thế, thúc mới ngoài năm mươi, sao có thể gọi là già? Nói vậy phải bảy tám chục tuổi mới tính.”
“Ha ha, đại đương gia nói thế lão hán nghe thật dễ chịu. Có lời này cổ vũ, ta đây cố mà sống thêm mấy năm nữa.”
Chung thúc trong lòng vui vẻ. Ở chân núi, một hộ nông dân mà có được ông lão bà lão ngoài năm mươi, phần lớn đều là nhà ăn no mặc đủ, bằng không cả ngày ăn cơm trộn cát, gạo lứt thì thô, răng chưa đến năm mươi đã rụng, răng không còn thì chẳng ăn được nữa, mà ăn không được thì cũng sống chẳng bao lâu.
Đùa chút cho vui, rồi một đám lão đạo sĩ cũng được đưa tới. Mỗi người đều cúi đầu như chim cút, để Chu Tứ nâng cằm từng người giới thiệu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT