Edit Ngọc Trúc
Sáng sớm, vốn dĩ đám tù nhân trong mỏ nên xuống hầm đào quặng, vậy mà giờ ai nấy đều đứng chờ trên mặt đất, chỉ vì đám quản sự trong mỏ nghe nói đại đương gia sắp đến, phải dọn dẹp đôi chút.
Nói đến mỏ quặng có gì mà dọn, kỳ thật chẳng có gì để dọn thật. Xung quanh chỉ toàn đá với đất, dùng chổi cao lương nhúng nước quét quét cho có lệ, mặt trời vừa lên, bụi đất lại bay mịt mù như cũ.
Vì thế nên mấy người làm việc trong mỏ ai nấy đều bị bụi hành cho khổ sở, phổi cũng chẳng ra sao, ngày thường ho suốt, gần như là bệnh mãn tính. Cũng may đại đương gia không mặc kệ đám tù nhân chết sống, bình thường có bị thương bị bệnh cũng có đại phu đến khám. Ở đầu mỏ này, y quán với đại phu còn nhiều hơn trại giam.
Còn ho khan thì, cách duy nhất là lấy cái khăn ẩm bịt mũi miệng, để bớt hít phải bụi. Từ sau khi trại tổ chức dệt vải, dệt phường cũng có người chuyên may khẩu trang, đám tù nhân mang khẩu trang đi làm, ho cũng đỡ hẳn. Bọn họ quý mạng, biết rõ đeo khẩu trang tuy bí bức nhưng dám gỡ xuống là tự rước bệnh, chẳng ai dám liều.
Đang bận rộn, đột nhiên nghe "Ầm" một tiếng lớn giữa ban ngày, làm mấy chục tên mới đến làm trong mỏ sợ hãi, lập tức nằm rạp xuống đất. Còn mấy lão tù làm lâu rồi thì bình thản, tay vẫn làm việc không ngừng, còn tiện thể nói chuyện với nhau vài câu.
“Lại nổ nữa à?” Một người đang rửa đá vụn ngẩng đầu nhìn về phía có tiếng động, nhưng cách quá xa, lại có cả mấy khu mỏ chắn tầm mắt, nhìn không ra cái gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play