Edit Ngọc Trúc

Từ Đại Đầu từ mấy rặng núi ở Tử Xuyên trở về, đi chưa được bao xa đã trông thấy vọng lâu của Hắc Hùng Trại, vừa gặp mấy huynh đệ canh gác liền chào hỏi qua loa, bước chân không dừng mà đi thẳng vào trong trại.

Gần đây Hắc Hùng Trại cũng chẳng có chuyện gì lớn, đa số huynh đệ hoặc là đi tuần trong núi, hoặc đang huấn luyện dã ngoại, chẳng ai cần phải loanh quanh tìm người.

“Này, Từ Đại Đầu, hôm nay không phải ngươi trông quán trà sao? Sao giờ này đã quay lại rồi? Đại đương gia còn ở trong trại đấy, bị bắt gặp lười biếng thì coi chừng bị lôi xuống quét nhà xí đấy!” Một gã hán tử đang huấn luyện ngoài trời trông thấy Từ Đại Đầu, vừa nửa nhắc nhở nửa như đang chờ xem chuyện vui mà đón lời.

“Ngươi nói gì chứ, ta Từ Đại Đầu ở trên núi này mấy năm rồi, làm sao không biết quy củ. Không phải có chuyện gấp sao? Đại đương gia giờ đang ở đâu?” Từ Đại Đầu có chút chột dạ, chuyện này nhất định không thể để đại đương gia biết trước được.

Gã hán tử kia thấy bộ dạng của hắn, cũng hiểu ra là có chuyện muốn tìm đại đương gia, liền cười ha ha, “Được rồi, đại đương gia tối qua cùng Tần tiên sinh thức suốt đêm tính sổ sách tháng trước, mãi gần trưa mới từ phòng thu chi ra, giờ chắc đã về ngủ rồi, không đến tối cũng đừng mong tỉnh.”

“Thế thì tốt, thế thì tốt.” Từ Đại Đầu yên tâm, vội kéo gã hán tử kia, “Đi đi đi, mau gọi các huynh đệ tập hợp, cứ nói là Trịnh đội trưởng dưới chân núi tìm vợ cho đại đương gia, gặp phải một tên dai như đỉa, gọi mấy chục người đến giúp một tay.”

Từ Đại Đầu vừa dứt lời, gã hán tử kia liền túm lấy hắn không cho đi, vội hỏi: “Cái gì? Ngươi nói rõ ràng xem nào, cái gì mà Trịnh đội trưởng tìm vợ cho đại đương gia, hay là gặp được cô nương hay ca nhi xinh đẹp nào rồi tính cướp người về núi?”

“Nói nhiều làm gì, lời Trịnh đội trưởng ngươi còn không tin à? Mau đi gọi người đi, dưới chân núi đang vội đó.” Từ Đại Đầu không có thời gian dài dòng với mấy gã hán tử này, chứ không thì đừng nói đi ngay, chỉ sợ bị hỏi kỹ chuyện cũng chẳng biết phải mất bao nhiêu thời gian.

Đại đương gia nói chẳng sai, mấy gã hán tử này mà hóng chuyện lên thì còn lắm chuyện hơn cả lang quân nương tử. Hắn còn có chính sự phải làm, dù Trịnh đội trưởng không giao nhiệm vụ cụ thể, nhưng hắn, Từ Đại Đầu là ai chứ? Cả trại này còn ai làm việc chu toàn hơn hắn nữa đâu, tất nhiên là trừ đại đương gia với Tần tiên sinh ra rồi.

Xua được mấy gã hán tử đi rồi, Từ Đại Đầu liền hướng về phía nhà bếp. Hắc Hùng Trại từ ngày thành lập đến giờ đều ăn cơm tập thể, nên nhà bếp rất rộng, người làm việc bên trong, cả lang quân lẫn nương tử đều không ít. Hắn nhanh chóng tìm đến người phụ trách bếp núc – Ân thẩm.

“Ân thẩm, Ân thẩm, đừng bận nữa, ta có chuyện lớn tìm ngươi.” Từ Đại Đầu đứng ở cửa nhà bếp gọi to.

Ân thẩm đang khuấy nước trong chảo nóng, ngẩng đầu lên, đưa cái gáo cho nương tử bên cạnh rồi bước ra, “Sao? Lại là đại đương gia phân phó thêm món tối nay, ngươi tới xin thịt à? Ta nói cho ngươi biết, không được đâu nhé. Giờ trại không thiếu thịt, nhưng cũng không thể dưỡng ra cái thói quen ăn vụng.”

“Nói gì thế, đại đương gia không bảo đầu bếp không được ăn vụng sao. Trong nhà bếp mà ai ăn vụng là ngày mai bị lôi ra đánh ngay.”

“Lắm mồm, nói đi, chuyện gì, nếu không gấp thì chờ ta làm xong bữa tối mới rảnh tay được.” Ân thẩm đã ngoài bốn mươi, lúc mới tới trại thì gầy nhom chỉ còn xương, giờ qua mấy năm đã đầy đặn phúc hậu, đứng giữa đường ai nhìn cũng bảo là người nhà giàu ra.

“Chuyện gấp, cực kỳ gấp! Nhưng cũng là chuyện cực kỳ tốt! Ân thẩm, trong kho của chúng ta không phải vẫn để mấy xấp lụa đỏ để dùng lúc huynh đệ trong trại thành thân sao?”

“Có thì có, nhưng trong trại giờ có ai đến tuổi thành thân đâu. Sao, ngươi có người dưới chân núi, chuẩn bị cưới rồi mang về trại à?” Nhắc đến chuyện vui, Ân thẩm đánh giá Từ Đại Đầu từ trên xuống dưới, trước giờ cũng chưa nghe hắn nói đến chuyện này.

“Ta cũng muốn có, nhưng tìm mãi có được đâu.” Từ Đại Đầu ỉu xìu một lát, rồi lại hăng hái trở lại, ghé sát tai Ân thẩm thì thầm mấy câu, đem chuyện dưới chân núi nói rõ ràng rành mạch, không còn giống như vừa rồi trả lời qua loa với mấy gã hán tử.

“Thật à?” Ân thẩm ngạc nhiên nhìn hắn, đuôi mày đều mang theo vui vẻ.

“Chẳng lẽ ta còn dám nói dối? Ta đã cho gọi huynh đệ hết cả rồi, nếu là giả, khỏi cần ngươi ra tay, chỉ sợ huynh đệ trong trại mỗi người một đấm cũng đủ đánh ta thành bùn nhão, đốt tiền giấy cũng không kịp.”

“Phi phi phi, cả ngày chỉ nói gở.” Ân thẩm trừng mắt nhìn hắn một cái, có chút đắn đo rồi mở miệng, “Thật mà cướp người về thì sợ bên đại đương gia khó ăn nói đấy.”

“Chúng ta không cướp, là tân nhân kia không còn đường nào khác. Ân thẩm ngươi hiểu mà, dưới chân núi toàn là lang sói đội lốt người, ai chịu để tân nhân bị thổ phỉ chúng ta bắt đi mà còn yên thân? Chúng ta mà buông người ra, quay đầu liền bị họ nhét vào lồng heo.

Hoàng nương tử không phải là ví dụ rõ ràng sao? Tân nhân gả về cho đại đương gia chúng ta, còn không phải hơn gả cho cái tên chó má Thành Vương kia à? Lại nói, đại đương gia tuy tâm địa đen, nhưng đối với người trong nhà luôn thật lòng, cưới được về là thương yêu cưng chiều hết mực, đời này còn gì mà không ổn nữa.”

Từ Đại Đầu nói tới mức hăng say, ha ha cười to, khiến Ân thẩm cũng không nhịn được cười theo, “Được rồi, các ngươi lo phần dưới chân núi đi, trong trại để ta lo. Vốn tối nay đã định làm thêm món, nguyên liệu chuẩn bị cũng nhiều, ta đi thêm vài thứ nữa, tám món chính không thiếu món nào, để huynh đệ ăn uống cho sướng.”

“Vậy ta đi đây, Ân thẩm ngươi bận việc đi. À, đừng quên quần áo tân lang nha, ta nhớ ngươi đã sớm làm cho đại đương gia một bộ, giờ cũng vừa khéo có chỗ dùng. Tân nhân dưới núi mặc hỉ phục lên, đại đương gia không thể vẫn mặc một thân áo đen đi bái đường được, không may mắn đâu.” Từ Đại Đầu chạy được nửa đường còn không yên tâm, quay đầu dặn lại một câu.

“Biết rồi biết rồi, chuyện này ta còn hiểu hơn ngươi.” Ân thẩm phẩy tay đuổi người đi, nhìn bóng Từ Đại Đầu khuất sau lối rẽ, trên mặt cười mãi không thôi. Nỗi lo trong lòng nàng về hôn sự của đại đương gia không phải một ngày hai ngày nữa.

Chỉ tiếc trong trại cô nương ca nhi đều còn nhỏ, toàn dựa vào đại đương gia từ từ nuôi lớn. Mà dưới chân núi thì chẳng mấy ai thật sự trong sạch chịu sống với thổ phỉ. Trước giờ nàng nghĩ tốt nhất là gả con của thái lão gia huyện trên cho đại đương gia, không ngờ vòng vèo thế nào lại gặp được một tân nhân của nhà quyền quý tận kinh thành đưa gả.

Theo nàng thấy thì đại đương gia của bọn họ xứng đôi với cả thiên tiên, nhưng thiên tiên thì khó tìm. Gặp được quý nhân kinh thành đã là tốt lắm rồi. Chỉ tiếc là lúc làm hỉ bào cho đại đương gia năm xưa còn để thừa vài tấc vải, không ngờ nay mặc vào lại vừa vặn. Đại đương gia đứng cạnh ai trong trại cũng nổi bật, vóc dáng cao lớn không ai sánh bằng.

Ai da, thật đúng là chuyện vui khiến người ta vừa mừng vừa lo.

Trong trại đang bận rộn, dưới chân núi đám hán tử cũng đã tụ tập lại, ai nấy đều nghe nói Trịnh đội trưởng tìm được cho đại đương gia một tức phụ tốt, đều muốn đến nhìn thử xem mới mẻ thế nào. Nếu không phải đại đương gia hạ lệnh trong trại phải để lại người trấn giữ, e là ba trăm huynh đệ rảnh rỗi trên núi đã xuống hết cả rồi.

“Bát quái quả nhiên là bản tính trời sinh của con người.” Trịnh Thiết lặp lại lời đại đương gia hay nói, nghe bên tai ầm ĩ mấy chục giọng nói của hán tử, chỉ cảm thấy chẳng khác nào một trăm con vịt đang kêu la om sòm, đặc biệt mấy tên giọng to, hoàn toàn không thua đám lang quân nương tử rảnh rỗi ngồi lê đôi mách. Cũng may nơi này là một đoạn núi hẻo lánh, nếu không đã sớm rút dây động rừng rồi.

Từ Đại Đầu rốt cuộc cũng trở về, vừa nói xong chuyện đã dặn dò Ân thẩm thì lập tức nhận được ánh mắt tán thưởng của Trịnh Thiết, trong lòng đắc ý hỏi thăm tình hình hiện tại.

“Bọn chúng dựng trại đóng quân.” Trịnh Thiết đem tin tức dò thám được nói ra. Hắc Hùng Lĩnh dù sao cũng là sào huyệt thổ phỉ, người bình thường cách mười dặm đã không dám bén mảng tới gần, vậy mà đội đón dâu của Thành Vương lại cứ cố ý làm ngược, không chỉ ngang nhiên đi qua, còn dựng trại ngay trước cổng, chẳng phải là tự tìm đường chết hay sao?

Nói bọn họ không biết nơi này có phỉ, chẳng khác nào nói xàm. Ai chẳng biết Thành Vương là hạng người chẳng từ thủ đoạn, đường đi ngang qua Kỳ Châu đã bao nhiêu phủ huyện, có thể không nghe danh Hắc Hùng Trại?

Thành ra bọn chúng làm liều như thế, tám phần là cho rằng Hắc Hùng Trại chỉ là bọn thổ phỉ hữu danh vô thực. Huống chi lần này theo đoàn đón dâu còn có không ít binh lính ẩn nấp, người nào người nấy thân hình cường tráng, chắc chắn ôm mục đích nhân cơ hội tiêu diệt luôn Hắc Hùng Trại, rồi đi lĩnh thưởng từ hoàng đế lão nhân.

“Thành Vương đúng là ngốc, sai người giả làm thổ phỉ mà lại không biết chọn người, toàn bọn cây gậy trúc gầy nhom, thời buổi này, trừ Hắc Hùng Trại ta ra, nhà ai có nổi đám thổ phỉ béo tốt như vầy?”

Câu này nói ra không sai. Những kẻ vào núi làm cướp phần lớn là dân đói khổ, không đường sống, vừa không có kinh nghiệm lại không có tổ chức, nhiều lắm chỉ dám cướp người đi đơn lẻ, còn thương đội thì không dám đụng đến—chẳng nói đâu xa, mỗi hán tử trong thương đội đều là người lành nghề, đơn đả độc đấu chưa chắc đã đánh lại nổi một người.

Chỉ có trại tử như Hắc Hùng Trại, tay nhiễm máu người, mới dám ra tay táo bạo, mà trong trại cũng toàn hán tử to cao lực lưỡng, nhìn qua không ai giống người yếu thế.

Sao bọn họ lại rành chuyện này như thế? Bởi vì hơn mười năm trước, Hắc Hùng Trại cũng xuất thân như vậy. Về sau có đại đương gia đứng ra chủ sự, bọn họ mới có ngày lành như hôm nay.

“Thành Vương nếu không ngốc, sao lại phái người giả cướp để đi cướp chính tương lai tức phụ của mình, tiện nghi cho chúng ta còn gì!”

“Ta thấy tám phần là vì tiền. Cô dâu lần này hồi môn có đến cả trăm rương, xe ngựa cũng chất đầy, phô trương thế này, e là công chúa xuất giá cũng chỉ đến thế!”

“Thành Vương là vương gia, chẳng lẽ còn thiếu tiền? Đất phong mỗi năm thuế má cũng đủ cho hắn tiêu dao rồi, sao lại để mắt đến chút hồi môn? Ta thấy tám phần là nhà gái có chuyện gì khuất tất, nên hắn mới nghĩ cách ra tay.”

Thấy thời cơ không sai biệt, Trịnh Thiết cũng không để các huynh đệ tiếp tục tám chuyện, giơ tay lên, xung quanh liền yên tĩnh lại, “Đừng nói nhảm nữa. Trên núi đám người kia sắp hành động rồi, các huynh đệ mau mặc giáp chỉnh tề, lát nữa nếu có bắn tên, tuyệt đối không được làm thương người trong đoàn rước dâu. Người còn sống đều phải bắt hết, không được để ai chạy thoát báo tin.”

“Đội trưởng yên tâm, bọn ta mắt tinh tay lẹ, lại đông người, đảm bảo không để lọt lưới.”

“Tật Lê, quản sự phía trước nói sao?” Xương Bồ đón lấy bát nước ấm Tật Lê đưa, thấy sắc mặt hắn không tốt, đoán chừng đã đụng phải gai.

“Còn có thể nói gì? Chỉ bảo buổi chiều phải tranh thủ đi nhanh một đoạn, bằng không không kịp tới trạm dịch. Bây giờ nghỉ tạm một lát tích chút thể lực.” Tật Lê nghẹn một bụng lửa, nếu không phải nghĩ cho công tử sau này vào vương phủ, không thể để lại ấn tượng xấu, hắn đã sớm chửi ầm lên rồi. Một tên tiểu quản sự thôn trang mà dám làm phách trước mặt bọn họ, thật là không coi công tử ra gì!

“Thôi đừng tức, nghỉ ngơi chút đã.” Xương Bồ an ủi rồi đảo mắt nhìn xung quanh, “Nơi này cây rừng rậm rạp lại cao, nghe nói phương nam nhiều phỉ, không biết chỗ này có không?”

Lời vừa dứt, trong lòng Tật Lê liền run lên, “Chắc là không đâu, nếu người phủ Thành Vương dám đưa công tử đến vùng có nạn trộm cướp, để lão gia biết, thì còn biết ăn nói ra sao?”

“Ừ, cũng phải.”

Hai người vừa nói xong liền quay trở lại xe ngựa.

Ai ngờ được, bọn họ vừa vào xe, hai bên sườn núi liền có mao tặc phóng người xuống, đặc biệt động tác vô cùng linh hoạt, phía trước đã có móc câu chuẩn bị sẵn, vung tay một cái liền câu được xe ngựa, chỉ nháy mắt đã có thể từ trên núi chui thẳng vào đội ngũ.

Mà đám mao tặc này ra tay cực kỳ tàn nhẫn, chỉ trong khoảnh khắc, khảm đao đã vung lên chém xuống, không hề có ý định để lại người sống.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play