“Thúc ép hôn nhân xong lại bắt đầu giục sinh con, nếu chẳng phải nhà ta thật sự có ngôi vị hoàng đế cần truyền thừa, thì cũng không định sớm thuận theo ý họ như thế.” Chu Tứ nửa ngồi trên giường, vừa lầm bầm vừa than phiền cùng Tuy Chi về mấy lão thần không còn thực quyền mà vẫn ở triều làm quan, cứ dai dẳng làm phiền hắn.
“Người khác ở tuổi chúng ta, con cái ít nhất cũng phải năm sáu tuổi rồi, bọn họ thúc giục cũng là chuyện tình cảm, có thể tha thứ.” Giống như huynh trưởng hắn, tuy cưới vợ muộn hơn hắn, nhưng con cái cũng đã mấy tuổi cả rồi.
Lúc còn ở Kỳ Châu, hắn rảnh rỗi lại đùa với mấy đứa cháu nhỏ, cũng thấy rất có ý vị.
“Trước kia mãi đánh trận, thật mà nói lúc đó muốn con thì Tuy Chi chắc chắn sẽ rất vất vả.” Chu Tứ xoa xoa đầu Tuy Chi, trong mắt hắn, tuy đã thành thân mấy năm nhưng cả hai vẫn còn rất trẻ, hơn hai mươi tuổi muốn con chẳng tính là muộn.
Tần Tuy Chi dụi mặt vào lòng bàn tay Chu Tứ, hắn vẫn luôn biết Chu Tứ lúc nào cũng nghĩ cho hắn. Nếu như hắn thật sự không muốn có con, có khi Chu Tứ cũng sẽ không miễn cưỡng.
“Giờ đang là thời bình thịnh trị, cũng xem như để họ yên tâm, chúng ta sinh một đứa đi.” Mấy năm nay, tuy chuyện giường chiếu giữa hai người không tính là tiết chế, nhưng đều cẩn thận, mà thời gian gần nhau cũng không nhiều, có ở bên nhau thì thường cũng bận bịu. Chu Tứ luyện võ, thể lực đủ để ban ngày lo chính sự, ban đêm vẫn có sức mà tiếp tục.
Nhưng Tuy Chi là một ca nhi, mỗi ngày chỉ tập vài bài dưỡng sinh như Bát Đoạn Cẩm, ban đêm không có nhiều tinh lực như vậy. Chu Tứ cũng thương hắn, không có con cũng là điều trong dự liệu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play