Edit Ngọc Trúc
“Khụ khụ, Tần huynh, hiện giờ nhà cửa sa sút, tiếp đón không chu toàn, mong huynh đừng chê cười.” Quân Khải Chi ho khan mấy tiếng, che miệng lại. Quân gia năm xưa cũng là nhà giàu trong phủ, hắn tuy là con vợ lẽ nhưng học hành giỏi giang, vẫn được chủ nhà xem trọng, cuộc sống chẳng khác gì thiếu gia dòng chính. Chỉ tiếc thế sự khó lường, trong vài năm ngắn ngủi, từ công tử nhà giàu giờ chỉ còn cơm trong ống, nước trong bầu, thê lương tột cùng.
“Ta nào dám chê cười ngươi? Năm đó nếu không có tiên sinh lo liệu, chỉ sợ đến tiết Thanh minh hằng năm, ta còn phải trông mong các huynh đệ đốt giúp mấy tờ tiền giấy cho có ngày lành dưới đó.”
Tần Tương mất cha mẹ sớm, nhờ chút thông minh từ bé, được tiên sinh trong thư viện ưu ái, mới có thể vào Sơn Thủy thư viện đọc sách. Nếu năm đó thật bị Tiền Bảo Lai hại, chỉ sợ đến một người minh oan cũng không có, thành cô hồn dã quỷ từ lâu rồi.
“Tần huynh nói chi lời ấy.” Quân Khải Chi lắc đầu, “Nhưng ngươi cũng thật liều, Tiền phủ doãn mấy năm nay không còn được như trước, lòng dạ uất ức, nếu gặp ngươi, muốn trốn cũng không dễ dàng gì.”
Tần Tương thở dài. Người bạn trước giờ ngay thẳng, nay cũng đã học được nói bóng nói gió, đủ thấy sống ở Lộc Minh phủ chẳng mấy dễ dàng.
“Ta đã bái chủ công, dẫu Tiền Bảo Lai thật sự gặp ta, cũng phải cân nhắc kỹ xem liệu có chọc phải thế lực sau lưng ta không, Quân huynh không cần lo.”
Nghe hắn nói vậy, Quân Khải Chi không nhịn được bật cười, nét u sầu giữa mày cũng tản bớt. Hắn nhìn Tần Tương một lượt, ánh mắt vừa buồn cười vừa tò mò: “Ta thật muốn biết, là ai có bản lĩnh khiến Tần Tương cậy tài khinh người cam tâm quy phục?”
Tần Tương thế nào kiêu ngạo, ai từng ở thư viện đều rõ. Hắn chủ ý so trời cao, tính tình lại cứng rắn, nếu không dùng lời lẽ đấu khẩu ép được, thì đến tiên sinh cũng chẳng khiến hắn đổi ý. Mà nay nhắc đến “chủ công” lại nhẹ bẫng như không, rõ ràng đã thật tâm quy phục, chứ chẳng phải kế hoãn binh vì sợ bị truy bắt.
Một người có thể thu phục được Tần Tương, thủ đoạn hẳn không hề tầm thường. Chỉ là trong cõi Kỳ Châu này, chưa từng nghe nói có nhân vật nào như thế.
“Cam tâm tình nguyện?” Tần Tương nhắc lại bốn chữ này, nghiến răng nghiến lợi. Dù là ai lần đầu gặp đã bị chơi một phen thủ đoạn, cũng đều phải chịu thua thôi.
Hắn ngạo, nhưng cũng sợ chết. Chu Tứ nhìn thấu hắn điểm này, bắt hắn theo dõi mấy lần tra khảo, cố ý để hắn nhìn mà không dám làm gì, dọa mấy lần liền nhận thua, vờ vịt khuất phục.
“Ha ha ha, xem ra chủ công của Tần huynh quả thật là nhân vật có bản lĩnh.” Quân Khải Chi cười lớn, từ trước đến nay, người bị Tần Tương dằn mặt là bọn họ, đến cả tiên sinh trong thư viện cũng thường bị hắn chọc giận đến trừng mắt râu rung. Nay lại có kẻ trị được hắn, đúng là hiếm có.
Tần Tương cũng không giận khi bị cười nhạo, trái lại cùng cười to. Hắn vốn định vờ đầu hàng, tìm cơ hội chạy trốn rồi cho Chu Tứ một vố, nhưng tính toán cẩn thận thế nào cũng không ngờ, một tú tài mười tám tuổi như hắn lại không đấu lại nổi một oa nhi chưa búi tóc.
Thực tế chứng minh, đúng là không đấu lại. Trong quá trình hợp tác, hắn không thể không tâm phục khẩu phục bản lĩnh của Chu Tứ. Lại thấy triều đình ngày một suy đồi, hắn vốn lớn gan, đương nhiên chọn bỏ tối theo sáng.
Cười xong, hai người lại rơi vào trầm mặc. Quân Khải Chi bưng chén trà lạnh uống một ngụm. Trời đã sang hạ, để tiết kiệm củi lửa, ngay cả cơm canh cũng chỉ nấu một lần trong ngày, giữa trưa ăn đồ nguội, trà cũng chỉ dùng nước lạnh pha qua.
Chỉ tiếc, trà ngon trong chén, hiện giờ trong nhà chỉ còn vài lá, là do nương tử lúc xét nhà đã lén giấu trong lòng. Nàng biết hắn thích trà, đến giờ vẫn còn nhớ, chỉ tiếc sau đợt bị khám nhà, chẳng còn lòng dạ nào mà nhấm nháp nữa.
“Tần huynh đến đây, là muốn khuyên ta theo chủ công của ngươi, đúng không?” Quân Khải Chi lại ho khan mấy tiếng. Ý đồ của Tần Tương đâu khó đoán — tên này nếu không có chuyện cầu xin, e là đợi đến lúc giết được Tiền Bảo Lai mới quay lại.
Bằng không, sao lại dám liều bị phát hiện mà đến chỉ để thăm hỏi bạn cũ? Chuyện này không giống phong cách của Tần Tương.
“Trước còn tưởng Quân huynh đã học được cách uyển chuyển, không ngờ mới vài câu lại quay về tính nết thẳng thắn như xưa, cũng thật khiến người hoài niệm.” Tần Tương đứng dậy, khóe mắt liếc thấy Quân Tuy đang nép sau cánh cửa nghe lén, làm như không thấy, tiếp tục trò chuyện, “Đúng như Quân huynh đoán, ta đến lần này là vì chủ công mà cầu người hiền.”
Quân Khải Chi nghe thế không lấy làm lạ, chỉ khẽ nhíu mày, lắc đầu: “Ta có thê nhi, nhà đã suy, đã để họ khổ sở theo ta đủ rồi, không thể để thêm nữa.”
Nếu là gia đình quan lại đàng hoàng, Tần Tương đã sớm nói rõ thân phận chủ công, không cần vòng vo. Chỉ sợ thân phận chủ công của hắn cũng không đơn giản, huống chi ở Kỳ Châu xưa nay chưa nghe nói ai có bản lĩnh khiến Tần Tương cam tâm tình nguyện. Mà những kẻ không đàng hoàng… thì lại hợp lý.
Hiện tại dù nghèo khổ, ít nhất cả nhà vẫn còn sống. Nếu theo chủ công kia, chỉ cần sơ sẩy, không chỉ bản thân Quân Khải Chi, mà cả vợ con cũng khó thoát.
Tần Tương cũng đoán được phản ứng này, muốn người ta đem sinh mạng cả nhà đánh cược vào một lựa chọn, ai chẳng chần chừ? Hắn biết vậy nên cũng chưa vội lộ ra mọi điều.
“A Tuy, lại đây.” Tần Tương gọi cậu bé đang thò đầu ra sau cánh cửa.
Quân Tuy không sợ bị phát hiện, lộc cộc chạy đến, “Tiên sinh.”
“A Tuy có đọc sách không?” Tần Tương xoa đầu bé, hỏi như nói chuyện gia đình.
“Có ạ.” Con cháu thế gia ba tuổi đã bắt đầu học vỡ lòng, dù là hàn môn cũng năm sáu tuổi học Tam Tự Kinh. Quân Tuy đã chín tuổi, cha lại từng đỗ tú tài, hẳn phải học rồi.
“Đọc đến đâu rồi?”
“Tứ thư ngũ kinh đều học qua, giờ đang đọc Tả Truyện.”
“Tuổi này đọc đến Tả Truyện, còn giỏi hơn Quân huynh ngày trước.” Tần Tương chưa để ý đến sắc mặt trầm lặng của Quân Khải Chi, tiếp tục hỏi han việc học của Quân Tuy. Hiện giờ Quân gia không đủ tiền cho con vào tư thục, hầu hết đều do Quân Khải Chi dạy, hoặc tự học là chính.
Tần Tương thử hỏi vài câu trong Tứ thư Ngũ kinh, Quân Tuy trả lời trôi chảy, lại hỏi đến giải nghĩa, cũng đáp khá ổn. Nếu được đào tạo bài bản trong thư viện, đỗ tú tài không phải chuyện khó.
“A Tuy.” Quân Khải Chi bỗng lên tiếng, cắt ngang cuộc đối đáp, “Vào bếp giúp nương con đi.”
“Dạ.” Quân Tuy ngoan ngoãn đi, lúc bước qua ngạch cửa vẫn quay đầu nhìn Tần Tương.
“A Tuy thông minh, nếu không vì Quân gia gặp nạn, tương lai e là còn vượt ngươi.” Tần Tương nói thẳng, chẳng buồn che giấu sắc mặt phức tạp của Quân Khải Chi.
Khi còn ở thư viện, Tần Tương làm chuyện gì cũng không ai cản nổi, mấy năm nay lại càng bản lĩnh hơn. “Nếu ta theo chủ công của ngươi, A Tuy sẽ có được gì?”
Cha mẹ thương con nên lo tính đường dài. Quân Tuy thông minh hơn hắn thuở nhỏ, nếu được người tài chỉ dạy, chí ít cũng đỗ nhị giáp. Nhưng họ Quân bị Tiền Bảo Lai hãm hại, cả ba đời không được đi thi. Bản thân hắn cũng đã bị tước tú tài, thành bạch thân.
“Tối thiểu cũng không kém hiện tại. Đợi A Tuy lớn lên, biết mình dù thông minh cũng không thể đi thi, cả đời chỉ sống tầm thường, sẽ đau lòng thế nào, Quân huynh hẳn hiểu rõ hơn ta.”
Quân Khải Chi không đáp, nhưng trong lòng hiểu rõ. Hắn từng nghĩ không dạy A Tuy học nữa, cứ để nó sống như dân thường, còn hơn dạy rồi mà không có đường ra. Nhưng hắn và nương tử đều không nỡ buông bỏ hy vọng.
“Chủ công của ta cũng lập một học đường, có mấy đứa nhỏ rất thông minh, không thua A Tuy. Nếu A Tuy qua đó, có thể cùng các bạn đồng trang tuổi học tập, không đến nỗi lãng phí tài năng. Tiên sinh từng nói, đóng cửa mà làm xe, dễ đi vào ngõ cụt, không phải sao?”
Quân Khải Chi nghe ra ẩn ý trong lời Tần Tương. Hắn không nói đến Hắc Hùng Trại có thư viện, mà chỉ nhẹ nhàng nhắc đến “đóng cửa làm xe”, rõ ràng có điều kiêng kỵ.
Đúng là hiện tại nghèo khổ, hắn không thể cho vợ con cơm no áo ấm, càng không nói đến chuyện lật lại vụ án Quân gia. Nếu theo Tần Tương, ít ra vợ con có thể có cuộc sống đàng hoàng.
Một đời gian khổ, hay sung sướng trong chốc lát, cái nào hơn? Quân Khải Chi không nói được.
“Giờ ta có nói gì thêm, Quân huynh cũng sẽ cho rằng ta là thuyết khách. Việc này trọng đại, chi bằng huynh thương lượng với tẩu tử và A Tuy, rồi trả lời ta sau cũng chưa muộn. Gần đây ta trọ tại khách điếm nơi học sinh thư viện thường ở, nếu cần gặp, cứ đến lúc chạng vạng là được.”
Quân Khải Chi nghe ra trong lời ẩn ý: “Ban ngày ngươi còn phải đi đâu?”
“Không giấu gì Quân huynh, người học cùng năm xưa, có người đã đỗ cử nhân vào kinh học thêm, có người bỏ khoa cử đi dạy học, có người gặp nạn như huynh, không nhiều nhưng ai còn sót lại, ta đều muốn mời. Không thể để những người học hành khổ cực hơn mười năm cuối cùng sống lay lắt bên đường.”
Lừa được một người thì một người. Dù rằng vào trại cũng không thoát được việc làm sổ sách, nhưng làm sổ sách lương cao với làm gõ đầu trẻ mấy đồng bạc sao có thể so?
Lại nói chuyện khác.
Khi Tần Tương đang bận mời người ở Lộc Minh phủ, thì ở núi ngoài, trong khe rừng, hơn ba mươi đại hán tụ lại một chỗ. Người đứng đầu da trắng, dáng người không cao to bằng những tên còn lại, thoạt nhìn như thư sinh lạc đường giữa đám mãng phu.
Nhưng ai xem thường hắn thì hối không kịp. Trong trại, người đánh giỏi nhất là đại đương gia, người thứ hai không phải cường hán Trịnh Thiết, mà chính là người thư sinh mặt trắng kia — Nam Mân.
Tần Tương muốn cướp đạo quán, Trịnh Thiết là không thể dùng. Tên kia nói nhiều, lại hay hỏng chuyện. Nam Mân thì khác, đi đường núi quen, được phân việc tất làm đến nơi đến chốn. Việc cướp đạo quán, giao cho y là ổn nhất.
“Đầu nhi, Tần tiên sinh đi rồi, chỉ dựa vào bọn ta, có ổn không?” Một hán tử gãi đầu hỏi.
“Tần tiên sinh dặn chúng ta làm gì?” Nam Mân lạnh mặt hỏi lại, vẻ ngoài tuấn tú cũng vì thế mà kém phần thú vị.
“Đêm tối gió lớn, cướp đạo quán, nhưng để lại dấu vết của Độc Lang Trại.”
“Khó lắm sao?”
“Không khó.” Cướp bóc là nghề của bọn họ, tuy đại đương gia không cho cướp người qua đường, nhưng cướp trại khác thì không thiếu lần. Tay nghề này khỏi bàn.
Độc Lang Trại, bọn thám tử đã điều tra kỹ, chỉ chờ đại đương gia rảnh dẫn người tiêu diệt. Nay chỉ là gài bẫy vu oan, có gì khó đâu?
“Vậy còn sợ cái gì?”