Edit Ngọc Trúc

“Đại đương gia nóng nực, trong phòng bồn nước đá vừa dùng hết, ta với Tật Lê đi lấy cái mới.” Xương Bồ lanh lẹ nhìn sắc mặt đoán ý, thấy trán Chu Đại Vương rịn mồ hôi, sợ rằng do trong phòng oi bức.

“Ừ, đi đi.” Chu Tứ khẽ gật đầu, thầm nghĩ đúng là tiểu thị nhà giàu, chỉ nhìn sắc mặt cũng tinh tế hơn đám mãng phu trong trại nhiều.

Được Chu Đại Vương tin tưởng, Xương Bồ kéo Tật Lê rời khỏi sân nhỏ, đi nhanh. Tật Lê lưu luyến ngoảnh đầu từng bước một, không yên lòng để công tử một mình đối mặt Chu Đại Vương, nhưng cũng biết đây là cơ hội hiếm có.

Theo những gì họ moi được lúc lấy cơm hằng ngày, Yến Cẩn cùng đội tuần tra đang đi tuần, mấy hôm trước từng trông thấy từ xa, chỉ là chưa từng chuyện trò. Tin đã truyền đi mấy lượt, chỉ thiếu lần gặp mặt cuối cùng.

Tật Lê khẽ chạm giữa trán, chấm một đóa hoa điền, chỉ mong Yến Cẩn – cái đầu gỗ kia – sớm hiểu được là tốt.

...

Tật Lê và Xương Bồ vừa đi, trong phòng chỉ còn lại Chu Tứ và Tần Tuy Chi. Chu Tứ không khách khí, ngồi ngay xuống chiếc trường sập Tần Tuy Chi vừa nằm. “Nghe Hoàng nương tử nói, trong phòng ngươi cố tình tác hợp Tật Lê với Yến Cẩn?”

Ở lại đây lâu như vậy, mục đích ban đầu của Chu Tứ là dò xét thật hư về Tần Tuy Chi, nhưng đến không đúng lúc, lại thấy rõ ràng thứ mà mấy ca nhi tiểu cô nương để tâm nhất, đành mượn cớ khác để gợi chuyện, nếu không cũng chẳng biết phải mở lời thế nào.

“Chu đại đương gia thích làm bà mối sao?” Tần Tuy Chi như cười như không đáp lại, thực ra trong đầu đã căng như dây đàn. Tuy rằng không tiếp xúc nhiều với vị thủ lĩnh thổ phỉ này, nhưng hắn hiểu rõ Chu Tứ là người mưu sâu trí giảo, so với những tài tuấn nơi kinh thành hắn từng gặp còn hơn vài phần. Chỉ cần sơ suất chút thôi là bị tóm ngay điểm yếu, công sức bao lâu uổng phí trong chớp mắt.

“Ừm, coi như vậy đi. Trại này quanh năm chẳng có mấy chuyện vui, nếu ngươi có ý, ta sẽ để Hoàng nương tử an bài.” Trong trại thiếu nam tử thành thân, nhiều người cưới nương tử góa hay lang quân tái giá, lười làm rình rang. Quen nhau, uống mấy chén rượu là xong. Nói mới nhớ, mấy năm gần đây, hôn sự náo nhiệt nhất trong trại vẫn là tiệc cưới của hắn và Tần Tuy Chi.

Chu Tứ nói vậy, lại khiến Tần Tuy Chi thoáng rối loạn. Tật Lê còn nhỏ, Yến Cẩn tuy không tệ, nhưng hai người vốn chưa có tình cảm thật sự. Nếu hắn bày trò loạn, chẳng phải hại Tật Lê cả đời?

Huống chi hắn tưởng Chu Tứ biết được tin này là để đề phòng hắn truyền tin cho Yến Cẩn, không ngờ người này lại chơi bài không theo lẽ thường, đảo lộn hết tính toán của hắn. Thôi thì chủ động dẫn chuyện vậy.

“Ngươi không sợ ta mượn cớ này để gửi tin cho Yến Cẩn?”

“Trước kia có thể có nghi ngờ đó. Nhưng giờ ngươi đã hỏi như vậy, e là cũng đã có cách khác truyền tin, thậm chí tin đã ra khỏi trại rồi cũng nên.”

Chu Tứ nửa cười nửa không nhìn Tần Tuy Chi – mặt vẫn giữ nguyên thần sắc lạnh nhạt – đúng là một kẻ lợi hại. Không chỉ biết chừng mực khi hành xử, còn biết tận dụng ưu thế bản thân, thật giả lẫn lộn, khiến người ta khó lòng nắm bắt.

Lúc đầu nghe Hoàng nương tử nhắc đến việc này, hắn đã thấy không ổn. Tần Tuy Chi nổi tiếng ở kinh thành, là một ca nhi thông minh như băng tuyết, sao lại dùng thủ đoạn vụng về để truyền tin như vậy?

Bề ngoài Tần Tuy Chi ung dung tự nhiên, nhưng khi nghe đến chuyện “tin đã đưa ra ngoài”, tay giấu trong tay áo bỗng siết lại.

“Chu đại đương gia nói đùa rồi. Người ta vẫn ở trong trại, làm sao truyền được tin ra ngoài.”

Vừa nói, Tần Tuy Chi còn chủ động bước mấy bước về phía Chu Tứ, học theo chiêu ép sát ngày trước hắn từng bị dọa, hơi cúi lưng, kéo gần khoảng cách giữa hai người. Ngón tay vừa nãy cầm sách khẽ đặt lên trán Chu Tứ, nhẹ nhàng lau đi giọt mồ hôi, “Chu đại đương gia, nóng đến hồ đồ rồi.”

Chu Tứ nghe thấy hơi thở sát bên tai, lòng cũng thoáng bấn loạn, giữa trưa hôm nay lại đi ăn món nhang vòng chiên bổ thận kia làm gì, giờ lại rơi vào mỹ nhân kế...

Phủ Lộc Minh.

Lộc minh lộc minh, ô ô lộc minh, chim hươu kêu nơi đồng nội – trích từ thiên “Lộc Minh” trong Tiểu Nhã của Kinh Thi. Một châu lấy tên từ đây làm phủ đầu, có thể thấy Kỳ Châu kỳ vọng cao thế nào đối với người đọc sách.

Tuy là hạ châu, không thể so với vùng Giang Nam trù phú, nhưng văn mạch Kỳ Châu cũng không phải tầm thường. Bởi nơi đây từng xuất thân một vị đại nho nổi danh triều trước – sau khi về hưu đã mở thư viện trên núi gần phủ Lộc Minh. Mấy chục năm qua, không ít học trò từ Sơn Thủy thư viện bước vào chốn quan trường, khiến văn mạch Lộc Minh rạng danh khắp chốn.

Chỉ tiếc một người tên Tiền Bảo Lai, khiến tiền đồ của Kỳ Châu bị cắt đứt giữa chừng.

Tần Tương một mình đặt chân đến phủ Lộc Minh, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, mà đã sinh ra cảm giác cảnh cũ người xưa.

Lộc Minh phủ nằm trên trục đường chính đi qua Kỳ Châu, hướng ngược hẳn với Hắc Hùng Trại. Những ai buôn bán phải tránh né lối này, bởi phí vào thành của phủ Lộc Minh rất cao. Không chỉ thương nhân, dân thường áo vải vào thành cũng phải nộp hai mươi vóc lụa. Nếu ai ăn mặc sang trọng, không chuẩn bị hai lượng bạc thì đừng hòng lẻn vào, dân thường đồng hành cũng không dám lên tiếng giúp, sợ chọc giận binh sĩ thì bị đánh một trận, hàng hóa bị tịch thu, khổ không tả xiết.

Tần Tương dĩ nhiên không tiếc tiền, cưỡi ngựa hồng vào thành, tham lam liếc nhìn từng tấc đất trong thành. Hắn nhớ lúc xưa hai bên đường có rất nhiều hàng rong, trong đó có một lão ông bán hoành thánh mà hắn rất thích ăn. Mấy năm không về, nay hàng rong đã vơi đi quá nửa, tiệm hoành thánh cũng chẳng thấy đâu.

Nhớ lại cảnh cũ, Tần Tương tìm đến khách điếm quen thuộc nghỉ chân. Theo lý hắn và phủ doãn nơi đây từng có thù sinh tử, giờ công khai xuất hiện ở Lộc Minh phủ, nếu bị nhận ra e rằng lập tức bị giải đến nha môn.

Nhưng hắn dám hành sự như thế, không phải ngông cuồng, mà vì biết phủ Lộc Minh năm nào cũng có vô số tội phạm bỏ trốn. Hơn nữa chuyện của hắn đã qua mấy năm, giờ cho dù có người nhận nhầm, báo quan rồi cũng chỉ khiến bộ khoái tốn công vô ích – có khi còn bị kéo về nha môn ăn roi. Lâu dần, ai cũng biết rõ cái giá của việc "báo tin sai", dần chẳng ai muốn dây vào.

Ngồi trong khách điếm, Tần Tương trải bản đồ phủ Lộc Minh – do người của Từ Tiểu Lục đặc biệt vẽ – nghe nói giờ đã dò la khắp cả Đại Yến. Đại đương gia là người làm việc chú trọng hiệu suất, đúng là không sai.

Đạo quán kia nằm gần ngoài thành, người đi cùng hắn đã mai phục sẵn, chỉ cần quan sát vài ngày, chờ đêm tối gió mạnh sẽ ra tay. Chuyện này không cần hắn tự thân hành động – cũng không thể, vì so với đám tráng hán trong trại, thân thể hắn vẫn thuộc dạng thư sinh yếu đuối, dù có luyện mấy năm cũng chỉ đánh được vài tên thư sinh.

Thừa dịp còn vài ngày, hắn định xử lý một việc nhỏ.

Lần bàn bạc kín gần đây với đại đương gia, chủ công có ý nói rằng đang thiếu người. Nghĩ lại thì đúng thật.

Trong trại không thiếu tráng sĩ, từ khi lập trại tới nay đã có không ít dân chạy nạn đến. Nhưng đa phần là nông dân, ăn khỏe sức nhiều, đánh nhau thì được – nhưng bảo làm việc tính toán, lãnh binh, lại không đủ tầm. Trịnh Thiết còn đọc được binh thư, hiểu chữ nghĩa, nhưng kiến thức có hạn, tướng soái vẫn phải do đại đương gia đảm nhiệm.

Vấn đề là, đại đương gia chỉ có một, chia thân ra không xuể. Nếu không, Hắc Hùng Trại đã sớm thâu tóm cả Kỳ Châu, đâu cần chờ đến bây giờ.

Kẻ như hắn – mưu sĩ – phải giúp chủ công giải ưu phiền. Đại đương gia đã hé lộ kế hoạch tương lai, hắn làm mưu sĩ duy nhất, không thể tiếp tục phó mặc.

Dẫu sao cũng từng xuất thân Sơn Thủy thư viện, từng vượt tám kỳ khảo thí, nếu không vướng chuyện cũ thì nay cũng đã thành cử nhân. Những người đồng học với hắn đa phần đều là tinh anh trong lớp, năng lực không ai hơn hắn, nếu so với đám mãng phu trong trại, thì thư sinh như hắn càng nên được trọng dụng trong quản lý.

Chủ công nên lo đại cục, mấy chuyện nhỏ không đáng để làm chậm bước.

Nghĩ vậy, nhân lúc chính ngọ – bọn bộ khoái đều đến tửu lâu ăn uống – Tần Tương quyết định đến bái phỏng vị bạn cũ đầu tiên.

Vị này tuy số không may, nhưng không giống hắn đắc tội phủ doãn, mà là vạ lây vì dòng tộc. Sau bị Tiền Bảo Lai xử lý, nhờ thư viện tiên sinh đứng ra lo liệu, cuối cùng giữ được mạng, chỉ là không còn đường khoa cử, đành dạy học trong phủ để nuôi thân.

Tần Tương tự tin mình là tài tử giỏi nhất thư viện Sơn Thủy – bằng không lúc gặp họa, thầy giáo cũng không mạo hiểm ra mặt giúp. Người bạn hắn sắp gặp tuy không bằng hắn, nhưng cũng là hạng đứng đầu trong thư viện, chỉ cần thêm vài năm là có thể đỗ đạt – vậy mà tiền đồ đứt gánh giữa đường, sao không khiến người tiếc hận?

Đến cửa, Tần Tương bỏ lại suy nghĩ miên man, gõ ba tiếng. Chỉ mấy khắc sau, trong nhà đã vang lên tiếng bước chân.

Ra mở cửa là một tiểu đồng, nhìn tầm tuổi hẳn là con trai trưởng của Quân huynh. Khi hắn rời Lộc Minh phủ, thằng bé còn để tóc trái đào, giờ đã để chỏm, e rằng không nhận ra hắn.

“Tiên sinh tìm ai?” Hài đồng tóc để chỏm lễ phép hỏi. Nhà sa sút rồi, khách đến thường là ba giáo chín lưu, chưa từng có vị quý nhân nào đến tận nơi thế này.

“Quân Dịch, tự Quân Khải Chi, có phải ở đây không?”

“Dạ đúng là gia phụ. Không biết tiên sinh quý tính?”

“Ta là bạn học cũ, họ Tần tên Tương, mấy năm chưa trở lại, hôm nay đến bái phỏng. Quân huynh có nhà chăng?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play