Edit Ngọc Trúc

“Này túi thảo dược thơm thật, ban đêm cũng không thấy bóng con muỗi nào.” Tật Lê treo túi thảo dược từ y quán đưa tới lên đầu giường công tử. Mùa hè phiền nhất là lũ muỗi, thứ này khó mà đuổi hết, trong cung cũng có, mà nếu không cẩn thận bị cắn thì sẽ sưng lên một cục to, ngứa ngáy khó chịu.

“Đúng là thế thật. Da công tử mẫn cảm, mùa hè dễ bị mấy thứ này quấy rầy. Trước kia trong phủ phải đốt lư hương mới đỡ hơn chút, không ngờ túi thảo dược ở trại lại dùng tốt như vậy. Rảnh thì đi hỏi Tôn ca nhi xem mấy loại thuốc trong ấy là gì.”

Tật Lê với Xương Bồ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, nay mỗi ngày ở lì trong phòng với công tử, cũng không thấy chán.

Tần Tuy Chi lúc ấy đang nằm tựa đầu giường bên cửa sổ, đọc một quyển địa phương chí. Tuy giờ vẫn đang là ban ngày, nhưng trong phòng mỗi ngày đều được đưa đến một chậu đá lạnh, nếu tan thì lại đổi, cũng không đến mức khó chịu.

Có lẽ vì không cần ra ngoài, Tần Tuy Chi sống như thể ở trong nhà, chẳng buồn búi tóc, chỉ tùy ý để rối tung. Áo khoác cũng cởi bỏ để sang một bên. Mùa hè vốn mặc mỏng, bỏ áo khoác chỉ còn lại lớp áo trong. Một bên cẳng chân trắng nõn lộ ra từ tà áo, ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào khiến càng thêm bắt mắt.

Tật Lê và Xương Bồ đã quen với bộ dạng lười biếng của công tử, nhưng dù là lúc trước ở trong nhà, cũng đều có người được bố trí canh phòng, nếu để người ngoài nhìn thấy bộ dạng này của công tử, e rằng cả sân đều không thoát khỏi một trận mắng dữ dội.

So ra thì ở Hắc Hùng Trại lại thong thả hơn nhiều. Chỉ cần Chu Đại Vương không tới, đến Hoàng nương tử cũng không dám tùy tiện làm phiền.

Bên ngoài vừa mới nổi lên một trận gió nóng, thổi cho lá nho ngoài giàn rung rinh xào xạc. Trong phòng, Tật Lê và Xương Bồ cũng dần không nói chuyện nữa, chỉ nghe thấy tiếng Tần Tuy Chi lật sách đều đều.

Tật Lê nhìn công tử đọc quyển địa phương chí đã vài ngày, chưa từng thấy công tử chăm chú với một quyển sách lâu như vậy. Trước kia dù là đại thiếu gia đọc kinh thư hay sách sử, công tử cũng chỉ lật sơ qua một lần, hiếm khi cầm lại lần hai. Chẳng lẽ quyển địa phương chí kia có điều gì bí ẩn?

“Công tử.”

“Ừ.” Tần Tuy Chi mắt không rời trang sách, ngón tay trắng mịn như ngọc khẽ giữ lấy mép giấy, từ xa nhìn lại như một pho tượng mỹ nhân bằng bạch ngọc.

“Tin tức đã được truyền đi khá lâu rồi, chúng ta bao giờ mới đi gặp Yến Cẩn?”

Tật Lê nói ra câu ấy, mặt cũng có hơi đỏ. Hắn vốn không có gì với Yến Cẩn, chẳng qua chỉ vì kế hoạch của công tử mà hy sinh chút tiếng tăm thôi.

“Gấp lắm sao?”

“Ừ. Chúng ta tới trại cũng được mười ngày rồi, thêm chút nữa e rằng Thành Vương phủ sẽ nhận ra đoàn đón dâu có chuyện, không biết có phái binh đến cứu hay không.”

Kỳ thực Tật Lê đã nghe từ chỗ Hoàng nương tử về loại người như Thành Vương. Nếu đúng là loại ăn chơi trác táng như vậy, làm sao xứng với công tử?

Trong kinh thành tuấn kiệt không thiếu, mà không một ai lọt vào mắt công tử. Huống chi lão gia trong nhà cũng cưng chiều công tử, tuy công tử chưa từng coi trọng ai, nhưng người trong phủ cũng không vì thế mà nôn nóng, lại càng không dám bàn tán xằng bậy. Nếu có kẻ buông lời bịa đặt, cũng tuyệt đối không truyền ra ngoài được.

Chỉ tiếc thế sự khó lường, lại có một đạo thánh chỉ ban hôn, cưới cho công tử một vị Vương gia rỗi rãi bất tài. May thay chưa gả đi thật.

“Thành Vương sẽ không phái binh đâu, đừng mong bọn họ.” Tần Tuy Chi đã sớm nghe Chu Tứ nói rõ tính tình của Thành Vương vào đêm hôm bị bắt, vốn chẳng hề đặt hy vọng gì vào hắn. Nếu phải chọn, hắn thà ở lại Hắc Hùng Trại, còn hơn phải đến Dung Châu đối phó một vị hoàng thân quốc thích.

“Ta nào có trông mong gì.” Tật Lê hừ nhẹ, “Ta cũng nghe Hoàng nương tử nói rồi, Thành Vương chỉ vì làm vui lòng trắc phi nhà mình mà ra lệnh cướp đoàn đưa dâu. Loại người không biết trên dưới thế này, công tử mà gả qua đó chắc chắn sẽ chịu khổ. Dù hắn có thật sự đến, công tử cũng không thể theo hắn quay về.”

Trong lòng Tật Lê, công tử nhà hắn là người tốt nhất trên đời, đến cả hoàng đế cũng không xứng.

“Vì vui lòng trắc phi?” Trong mắt Tần Tuy Chi ánh lên một tia cười nhạt — có khi còn chưa gặp mặt. Chỉ là hắn biết Chu Tứ tất nhiên giấu đi nhiều chuyện, không muốn nói ra. Dẫu cho Thành Vương có là kẻ háo sắc tham dâm đi nữa, nếu có thể thuận lợi rời khỏi Hắc Hùng Trại, ngày sau cũng không cần liên quan gì đến nhau nữa.

Một lúc lâu sau, ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa. Xương Bồ nghĩ là Hoàng nương tử tới thay chậu đá lạnh, nào ngờ mở cửa ra lại thấy là Chu Đại Vương đã lâu không xuất hiện. Trong khoảnh khắc, đầu óc Xương Bồ trống rỗng — không biết hắn đã đứng đó bao lâu, có nghe được những lời vừa rồi hay không. Nếu nghe được thì...

Một thoáng hoảng loạn khiến Xương Bồ không kịp ngăn cản, Chu Tứ đã bước vào trong như vào nhà mình, không cần ai cho phép.

Phòng ngủ không lớn, chỉ liếc một cái đã thấy hết. Chu Tứ đi vài bước, ánh mắt lập tức thu hết dáng vẻ lười biếng của mỹ nhân bạch ngọc trên giường vào đáy mắt.

Bốn mắt chạm nhau chỉ trong một cái chớp mắt, Tần Tuy Chi liền đỏ bừng vành tai, vội kéo áo khoác phủ lên người, che đi cơ thể chỉ còn mỗi lớp áo trong. Đôi chân trắng nõn hở ra cũng nhanh chóng bị che kín. Tật Lê lập tức chắn trước mặt công tử, ánh mắt hoảng loạn không kịp che giấu.

Nếu là ở kinh thành, để nam nhân xa lạ nhìn thấy thân thể thế này, thanh danh xem như đã mất. Hoặc là gả cho đối phương, hoặc là phải vào đạo quán.

“Là ta đường đột.” Ánh mắt Chu Tứ thoáng trầm xuống, rồi xoay người bước ra. Xương Bồ và Tật Lê vội vàng tiến lên giúp công tử buộc đai lưng, mang giày, xỏ tất.

Chờ phía sau không còn động tĩnh, Chu Tứ mới quay lại. Có lẽ vì trời hè oi bức, mỹ nhân đỏ vành tai khi nãy, giờ gò má đều đã ửng hồng như được điểm chút phấn nhẹ, cả người rực hồng từ trong ra ngoài.

Chỉ là trong thời gian ngắn ngủi đó, Tần Tuy Chi cũng chỉ kịp mặc tạm quần áo, tóc dài rối loạn vẫn còn lòa xòa từ sau tai đổ ra trước ngực, từng sợi nghịch ngợm vương lên làn da trắng ngần.

“Địa phương chí?” Chu Tứ cúi nhặt quyển sách rơi dưới sàn vì hoảng loạn, giọng vẫn như thường, ánh mắt không lộ chút bất kính.

“Rảnh rỗi không có việc gì, nhờ Hoàng nương tử tìm ít tạp ký đến đọc.” Tần Tuy Chi khẽ cắn môi, vẫn chưa hoàn hồn sau chuyện vừa rồi bị người ngoài nhìn thấy thân thể. Dù hắn không câu nệ, nhưng giáo dưỡng từ nhỏ khiến hắn không thể không để ý.

Ngày thường chỉ cần trộm đưa khăn tay cũng phải lén lút, nếu chuyện truyền ra, chẳng những bị người đời cười chê, nặng thì còn làm hại thanh danh cả gia tộc. Những chuyện ấy Tần Tuy Chi vẫn luôn khinh thường, không ngờ hôm nay lại xảy ra với chính mình — mà còn nghiêm trọng hơn nhiều.

“Sao rồi?” Chu Tứ khép quyển địa phương chí lại. Nội dung trừ phần tự nhiên địa lý thì không khác gì hiện tại là mấy, còn lại đối với cục diện đương thời cũng chẳng mấy giá trị tham khảo.

Sao rồi? Hỏi cái gì sao rồi? Một câu nói của Chu Tứ khiến mọi suy nghĩ rối bời trong đầu Tần Tuy Chi dừng lại. Thấy sắc mặt Chu Tứ không chút khác thường, như thể chuyện vừa nãy chưa từng xảy ra, hắn mới khẽ thở phào — có lẽ ở Nam Cảnh không khí thoáng đãng thật, là hắn làm quá.

Tạm gác chuyện vừa rồi sang một bên, Tần Tuy Chi mới bắt đầu nghiền ngẫm câu hỏi của Chu Tứ — đây là đang hỏi hắn thấy gì từ quyển địa phương chí, có suy nghĩ gì về Kỳ Châu.

Ở trong mắt hắn, Kỳ Châu bởi vì thiên tai liên miên, năm nào cũng có dân nghèo sống không nổi phải rời làng bỏ xứ, cuối cùng nhiều người lưu lạc thành lưu dân, lang thang khắp nơi, không ít trong số đó đi vào rừng làm cướp như Chu Tứ.

Muốn cứu từ gốc rễ, thì loạn ở Kỳ Châu bắt nguồn từ việc dân bị đè nén, không còn chỗ sống. Nhưng việc này lại thật kỳ lạ, vì năm nào kinh thành cũng có lệnh phát bạc cứu tế đến các châu phủ, tấu chương hồi báo của quan lại cũng đều ghi rằng bạc cứu tế đã được phân phát, dân chúng đã ổn định cuộc sống.

Mà thực tế Tần Tuy Chi nhìn thấy ở Kỳ Châu lại hoàn toàn khác biệt, tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật. Nói dối, vậy nhất định là đám quan cứu tế, nhưng điều này khiến hắn không nghĩ thông—quan cứu tế mỗi năm đều thay đổi, chẳng lẽ ai cũng là tham quan ô lại? Vả lại bạc cứu tế cứ thế không đến tay dân, thì sao lại không có ai cáo giác? Trong triều đảng phái tranh đấu kịch liệt, sơ suất như vậy chẳng khác nào một thanh đao chĩa vào đầu, nếu để phe địch bắt được thóp, cả nhà quan viên đó sao thoát khỏi đại họa?

Vấn đề như một mớ bòng bong, một lúc chưa biết nên hỏi từ đâu. Vì thế, Tần Tuy Chi chỉ nói một câu sự thật:

“Kỳ Châu mấy năm nay thiên tai liên tiếp, triều đình tuy đang bận chuyện chiến sự phương Bắc, nhưng cũng có chia bạc cứu tế cho Kỳ Châu.”

Lời này hàm ý đã rõ. Chu Tứ nghe xong bật cười:

“Bạc cứu tế từ trước đến nay chưa từng thật sự đến tay dân gặp nạn. Hộ Bộ phát bạc, thì chỗ ấy đã cắt trước một tầng. Quan đầu lĩnh ở châu phủ nhận bạc, lại cắt thêm tầng nữa. Bạc đi qua phủ huyện địa phương lại cắt tiếp một tầng. Chờ đến khi bạc đến được tai địa phương, nếu còn sót một nửa thì đã xem là làm việc thanh liêm.

Đã tới địa phương, phát thế nào thì do quan địa phương quyết định. Ngươi nói cảnh nội đói chết đầy đường, hắn thì nói dân tình yên ổn, mùa màng được mùa. Cứ chia năm xẻ bảy như vậy, quan địa phương ăn no béo tốt, rồi chỉ cần ghi thêm một câu ‘dịch bệnh hoành hành’, ‘đã thiêu xác phòng dịch’, thì số dân chết chẳng còn đối chứng. Thế là cứu tế hoàn tất, thiên hạ thái bình.”

Tần Tuy Chi sắc mặt càng lúc càng tái nhợt. Hắn trời sinh thông minh, lại theo dõi sát tình hình trong triều, thường xuyên cùng huynh trưởng bàn bạc chính lệnh. Hắn nghĩ nếu không phải vì thân phận ca nhi, hắn đã có thể vào triều làm việc, phát huy sở trường. Thế nhưng giờ đây nghe Chu Tứ nói, trong lòng hắn chỉ thấy nặng nề.

Hắn sinh ra trong giàu sang, ăn mặc đủ đầy, cho rằng dân chúng khốn khổ là do thiên tai quá nhiều, triều đình chỉ cần phân phát ruộng đất, giảm thuế là xong. Hắn biết quan viên có cắt xén, nhưng không ngờ lại bị cắt tầng tầng lớp lớp, bạc cứu tế đến tay dân thực sự chẳng còn bao nhiêu.

Chẳng lẽ triều đình đã mục nát đến thế?

“Ta mới nói có vài câu thật lòng, ngươi đã muốn khóc rồi?” Chu Tứ sờ sờ người, tiếc là không mang theo khăn. Có khăn tay đấy, nhưng lấy đồ mình lau mồ hôi mà đưa cho người ta lau nước mắt thì... thật không ra làm sao.

“Bên ngoài thật sự loạn đến mức đó sao?” Tần Tuy Chi chỉ là lòng đau, chưa đến mức rơi lệ, nhưng buồn thì là thật.

“Cũng không sai biệt lắm. Vài năm trước Kỳ Châu còn loạn hơn, sau này danh tiếng Hắc Hùng Trại truyền ra, tình hình mới đỡ hơn chút. So với Kỳ Châu, thì Dung Châu còn loạn hơn.” Đây cũng là hậu quả khi trung ương không còn kiểm soát được địa phương. Toàn bộ Đại Yến nhìn bề ngoài thì vững vàng, kỳ thực lung lay sắp đổ, chỉ chờ một mồi lửa phát nổ.

Tần Tuy Chi mím môi, không nói gì.

Chu Tứ hiểu—đây là vì hắn vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ hy vọng vào triều đình. Hiện giờ, thế gia không còn tuyệt đối trung thành với hoàng đế nữa. Dù sao mấy trăm năm nay, triều đình thay đổi không biết bao nhiêu lần, ngắn thì mấy chục năm, dài thì vài trăm. Nếu thế gia một lòng trung quân, thì triều đình bây giờ đâu còn chỗ cho họ sống.

Nhưng muốn thế gia tạo phản cũng không dễ. Vì danh tiếng, bọn họ không thể làm tường đầu thảo. Hoàng đế vẫn phải nhờ đến họ—dù sao trong kỳ thi khoa cử hiện nay, hơn nửa số tiến sĩ vẫn là con cháu thế gia, hàn môn dù có thông minh, nội tình cũng không đọ được.

Hắn đã sớm biết không thể chỉ dùng lời nói mà thuyết phục được Tần Tuy Chi, nên cũng chẳng lấy làm phiền lòng. Chỉ là... không biết có phải do buổi trưa ăn phải món gì nhiều dương khí không, giờ trong người thấy hơi nóng bức. Chu Tứ đảo mắt nhìn quanh, phát hiện bồn băng trong phòng hình như cũng tan hết rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play