Edit Ngọc Trúc

Đánh Chu Tứ xuất thân thổ phỉ, phủ doãn Kỳ Châu hiện tại là Tiền Bảo Lai ngồi, y ngồi ở cái vị trí đó suốt hơn hai mươi năm, chẳng thăng chức cũng chẳng bị giáng, cứ như mọc rễ tại phủ nha Lộc Minh, mặc cho gió to mưa lớn cũng không động đậy, đến hoàng đế mà tới, e rằng cũng phải nhường bước vị “thổ hoàng đế” nơi này.

Bất kỳ kẻ nào có quyền có thế, có mưu có kế, mà cắm rễ ở một phương hơn hai mươi năm, dù có từng làm chuyện trái với lương tâm trời đất, sớm muộn gì cũng thành người một tay che trời.

Ví như Chu Tứ, cứ tưởng thủ hạ đã tra xét kỹ càng hành tung của Tiền Bảo Lai, nào ngờ tội chứng của lão như củ hành tây, bóc một lớp còn một lớp nữa. Nếu không nhờ Tần Tương lên tiếng, chỉ sợ những chuyện mờ ám kia đã bị Tiền Bảo Lai hủy hết từ hồi Hắc Hùng Trại còn mới nổi, khiến người ta chẳng còn gì để tra.

“Xem ra vị Tiền phủ doãn này làm chuyện thật khiến người ta khó mà ghi hết vào sách. Nếu cứ để mặc y, đúng là khiến người ta khó yên lòng.”

Chu Tứ giả vờ lên tiếng chỉ trích một câu. Tần Tương chưa nhắc tới số tài sản trong tay Tiền Bảo Lai có thể sánh ngang quốc khố, hắn còn có thể nhịn. Nhưng vừa nghe nói Tiền Bảo Lai có nhiều tiền như vậy, mà không moi ra được chút nào để phục vụ kế hoạch nuôi quân của mình thì đúng là uổng công mười mấy năm lăn lộn.

“Đại đương gia, thèm muốn gia sản Tiền Bảo Lai thì nói thẳng ra, cần gì vòng vo.” Tần Tương sao không rõ Chu Tứ đang nghĩ gì. Không chỉ Chu Tứ, chính y cũng thèm chảy nước miếng, “Giờ chúng ta không tiện ra tay mạnh, tránh làm cá chết lưới rách. Chi bằng cứ gây thêm chút phiền, moi ra chút bạc dùng trước, vẫn có cách xoay xở được.”

“Tần tiên sinh có kế gì hay?” Chu Tứ đúng là không muốn rút dây động rừng. Trong tay Tiền Bảo Lai nắm nhiều bạc thế, khẳng định cũng nuôi không ít người giỏi đánh giặc. Hắn tất có chuẩn bị ba hang như thỏ khôn, nếu không thể một đòn diệt gọn, mà khinh suất ra tay, sau này muốn động tới hắn e là khó, lại còn dễ khiến triều đình để mắt tới.

Hiện tại triều đình, đến phi tử của vương gia còn dám động vào, vì một ca nhi mà dấy binh, chẳng đáng. Nhưng nếu đối tượng là mệnh quan triều đình, thì dù triều đình không xuất binh cũng bị đám sĩ phu buông bút viết gián thư mà mắng chết.

Tần Tương bị hỏi kế sách, rốt cuộc mới có lại chút cảm giác của một mưu sĩ. Chứ không cả ngày chôn mặt trong sổ sách, thật khiến người ta tưởng y là tiên sinh phòng kế toán.

“Mấy hôm trước đại đương gia chẳng phải kêu ta tìm đạo sĩ sao? Vừa khéo phủ Tiền Bảo Lai cung phụng không ít đạo sĩ, ta vốn tính cướp vài tên mang về, giờ thấy chỉ bắt người e là chưa đủ, phải vét thêm một mẻ bạc mới không thiệt.”

Nhắc đến đạo sĩ, không thể không nói tới việc Tiền Bảo Lai cướp bóc nhiều bạc đến vậy mà vẫn yên ổn không ai tra, cũng xem như người có đầu óc. Giống như thiên tử, y cũng mắc cái bệnh thích cầu tiên vấn đạo. Cả Kỳ Châu có bản lĩnh đạo thuật đều bị y mời về, còn mở cả đạo quán riêng để thờ cúng, mỗi tháng đổ vào đó không ít bạc.

Tần Tương vốn tính tới đạo quán cướp mấy đạo sĩ rồi rút, dù sao đạo sĩ nhiều, không có thì tìm lại, Tiền Bảo Lai không phải người duy nhất có tiền. Nhưng giờ xem ra, cần phải quét sạch cả đạo quán một lần, ít nhất cũng phải moi ra được đống bạc Tiền Bảo Lai dồn vào mấy năm qua đến mức đạo quán gõ chuông to mà thiên hạ đều nghe.

“Ngươi định đổ tội cho ai?” Chu Tứ cân nhắc kế của Tần Tương, một hòn đá ném hai chim, đơn giản gọn gàng, cũng không tồi. Nhưng việc này không thể khiến Tiền Bảo Lai nghi ngờ đến Hắc Hùng Trại.

“Trong địa phận Kỳ Châu, ngoài chúng ta ra, thổ phỉ có chút danh tiếng cũng chỉ ba bốn trại. Gần Lộc Minh phủ có một nơi, là đám phỉ hung hăng từng bị triều đình truy sát, lại còn thường chặn cướp thương đội ven đường.”

Tần Tương chọn người gánh tội rất hợp lý. Đám đó vốn sống không nổi qua mùa đông, đại đương gia cũng sớm có ý định diệt trừ, chỉ là bọn chúng ẩn thân giỏi, lại nhiều việc nên chưa tiện ra tay.

“Làm cho sạch sẽ.”

“Đảm bảo xong việc.” Được lệnh, cả người Tần Tương hăng hái hẳn lên, nói xong liền quay người đi sắp xếp, vội vã rời thư phòng. Chu Tứ khẽ nhíu mày, tiện tay mở một phong thư trên bàn.

Khác với thư từ của Từ Đại Đầu, phong thư này không dùng văn tự thường, mà toàn ám hiệu – loại chỉ dành cho thám tử chuyên dò tin. Phòng khi thư bị chặn, còn giữ được bí mật.

Thư từ kinh thành gửi tới, chắc là Tần Tuy Chi vừa rời kinh không lâu đã đưa ra. Tin tức cũng trùng khớp với suy đoán của Chu Tứ.

Tần Tuy Chi còn chưa đi đến địa phương quản lý thì triều đình đã bắt đầu gây khó dễ cho Tần gia. Ngày thứ ba sau khi Tần Tuy Chi xuất kinh, có sĩ phu dâng sớ buộc tội Tần thượng thư lệnh vượt rào – nói rằng của hồi môn gả ca nhi lại còn phong phú hơn cả công chúa gả đi, có ý mưu phản.

Tội danh kiểu này, nói có lý thì có lý, mà nói vô lý thì đúng là hoàng đế keo kiệt quá thể. Xưa nay hoàng đế gả công chúa ca nhi đều âm thầm lặng lẽ, sính lễ của hồi môn thế nào không ai rõ, công chúa không được sủng thì cả phủ đệ cũng không cấp. Từ xưa đến nay, chưa từng có khanh quân nào bị đãi ngộ thấp như vậy.

Hiện nay các thế gia gả con, của hồi môn càng nhiều càng tốt. Thậm chí nếu yêu thương đứa nhỏ, đều gom hết sính lễ dồn vào của hồi môn, thật sự muốn hậu đãi để con có chỗ dựa khi xuất giá.

Nếu của hồi môn nhà mình còn hơn cả hoàng đế ban cho công chúa, chỉ sợ bị xem thường, còn bị thông gia ngầm cười nhạo. Thế gia coi trọng danh tiếng, sao dám để mang tiếng xấu?

Huống hồ Tần thượng thư lệnh gả ca nhi, không chỉ là thương yêu nhất trong nhà, mà còn là chính phi của Thành Vương – đệ đệ ruột của hoàng đế, thân phận ngang ngửa công chúa khanh quân, của hồi môn cao một chút cũng không quá đáng.

Chưa kể phải gả đến nơi xa xôi văn hóa kém như Dung Châu, nếu không chuẩn bị cho thật đủ đầy, sao yên tâm? Của hồi môn chẳng qua là tâm ý yêu thương của trưởng bối, nói đến "vượt rào" thì quá ép.

Nếu muốn nói có lý, thì thân phận hoàng thất vẫn cao nhất. Sau hoàng đế hoàng hậu là thái tử, tiếp đến các hoàng tử còn lại, cuối cùng mới đến công chúa và khanh quân. Nếu Tần gia gả ca nhi mà vượt quy cách này, đúng là vượt cả hoàng tộc. Dù không có quy định rõ ràng, nhưng để kẻ thù lấy cớ buộc tội cũng là có thể.

Nói cho cùng, lý do có hợp lý hay không cũng tuỳ hoàng đế muốn xử thế nào. Nay đột nhiên lấy cớ buộc tội Tần thượng thư lệnh, tám phần là hoàng đế cố ý muốn nhằm vào Tần gia.

Thư báo nói hoàng đế đã ra lệnh Tần thượng thư lệnh cùng con trai đóng cửa suy ngẫm ba tháng, coi như bãi miễn gián tiếp. Trong ba tháng này, nếu còn phạm sai, hậu quả khó lường, muốn trở lại quyền thế chỉ sợ phải đợi ngoại tộc đánh tới lần nữa.

Thế gia bị bãi chức thì triều đại nào cũng có, nhưng chỉ cần không phạm trọng tội, đợi sang đời hoàng đế mới là có thể phục chức. Miễn là không ba bốn đời không ai ra làm quan, căn cơ thế gia vẫn không lung lay.

Nhất là Tần gia – thế gia mấy trăm năm, dù không được sủng cũng có thể lấy danh vọng thu đệ tử, tiếp tục gây ảnh hưởng. Không làm quan thì cũng là thầy quan, hoàng đế cũng không quản nổi.

Nhưng nay thiên hạ đang loạn, Tần gia bị đẩy khỏi triều đình chẳng khác nào mù một mắt. Loạn thế sắp tới, nếu không sớm đứng vững lại, thì dù có gốc sâu cũng khó giữ được vinh quang. Bởi vậy Tần thượng thư lệnh tất sẽ không cam chịu ngồi yên, để hoàng đế muốn làm gì thì làm. Kinh thành sắp tới, e là sẽ càng náo nhiệt.

Không biết Tần Tuy Chi thời gian này có ra tay gì chưa, nếu để tin tức hắn bị nhốt trong tay thổ phỉ đến được Tần gia, e rằng sẽ đổ thêm dầu vào lửa, khiến hoàng đế và thế gia càng thêm căng thẳng.

Nói đến đây, từ sau lần đưa gương bạc khiến đối phương sợ đến im bặt, bọn họ vẫn chưa gặp lại. Ban ngày hắn ở thư phòng, Tần Tuy Chi ở phòng ngủ, cách nhau chỉ vài bước mà như có tường vô hình ngăn cách, không ai chủ động bước qua.

Chu Tứ cũng chẳng phải người tranh cao thấp, chỉ là dạo này bận rộn, dệt phường tạm gác sang bên, muốn làm gương bạc thì nguyên liệu đã khiến hắn chạy vắt chân.

Chu sa ở Kỳ Châu có rải rác, nhưng hầu hết là ở nơi hẻo lánh. Chủ yếu vẫn phải từ đất Thục phía tây nam – nơi chu sa nhiều nhất. Trong thời gian ngắn, không thể lấy được quặng chu sa gần, đành phải tìm thương nhân cung ứng chu sa. May thay, dù thương nhân phương bắc không tới, nhưng người buôn đất Thục vẫn lui tới không dứt. Thủy lộ hiểm trở nhưng tiện hơn đường bộ, tìm người cung ứng chu sa cũng không khó.

Ngoài chu sa, Chu Tứ còn muốn tích trữ một lô khoáng thạch khác. Những việc này phải bàn bạc, mới tạm ổn định việc sản xuất gương bạc hiện tại.

Vẫn là nhân lực không đủ. Nếu Tần Tương định đi Lộc Minh phủ, mà có thể tiện thể dụ dỗ vài người cùng trường về giúp thì càng tốt.

Cốc cốc cốc —— cửa thư phòng vang lên tiếng gõ. Chu Tứ ngẩng đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, hiểu ngay là Hoàng nương tử tới đưa cơm trưa.

Gần đây hắn hay bận việc trong thư phòng đến quên cả giờ giấc, bữa cơm cũng dặn Hoàng nương tử nhớ giùm. Nếu quá giờ mà không thấy hắn ra đại đường, nàng sẽ tự mình mang cơm tới.

“Đưa vào đây đi.” Chu Tứ gấp thư lại, tiện thể định hỏi Hoàng nương tử một câu về tình hình gần đây của Tần Tuy Chi.

Cửa thư phòng vốn không khóa, Hoàng nương tử đẩy cửa bước vào, tay xách hộp cơm đặt lên bàn nhỏ, giọng hào hứng: “Đại đương gia, hôm nay có lộc ăn rồi. Con dê đầu đàn ở vòng dương ngã ra chết, Ân thẩm nấu món kho liêu, biết đại đương gia dạo này bận bịu, nên chọn phần ngon nhất để giữ lại, đặc biệt bồi bổ cho người.”

Chu Tứ nghe nàng nói, liếc mắt nhìn đĩa thận dê xào thơm nức trên bàn. Nếu hắn nhớ không lầm thì bây giờ là giữa mùa hè — mùa hè mà ăn dê, lại chẳng có tâm tư nào khác, cái tên “Chu Tứ” của hắn coi như viết ngược rồi.

Hoàng nương tử hiển nhiên cũng thấy lý do này khó mà che đậy được điều gì, bèn làm bộ ho khẽ hai tiếng rồi nhanh tay bày nốt mấy món còn lại ra bàn.

“Dạo này Tần công tử làm gì?” Đồ ăn đã bày ra, Chu Tứ cũng không tiện sai người mang trả lại vào bụng dê, bèn rút đũa gắp một miếng đưa vào miệng. Không thể không nói, Ân thẩm bao năm bận rộn trong bếp, tay nghề đúng là đã đến mức tinh tế đỉnh cao — món thận dê xào này, mùi vị quả thật tuyệt hảo.

“Tần công tử gần đây cứ ở mãi trong phòng, cả sân cũng chẳng bước ra. Có chán quá mới nhờ Xương Bồ ca nhi nhắn ta lấy mấy quyển Địa lý tạp ký để giết thời gian.” Lời Hoàng nương tử có hàm ý, trước đây nàng thấy Tần công tử có vẻ tò mò với mọi chuyện trong trại, cũng nghĩ nhân lúc đại đương gia bận rộn thì đưa công tử đi gặp các lang quân nương tử cho biết mặt, tiện bề nhận người.

Ai ngờ không lâu sau, đại đương gia lại tự mình tới phòng Tần công tử một chuyến. Từ đó Tần công tử không ra khỏi cửa nửa bước, cơm nước cũng chỉ để Xương Bồ và Tật Lê tiếp nhận. Nàng cũng chẳng tiện dò hỏi xem vì chuyện gì mà Tần công tử đóng cửa không ra, chỉ đành ngầm tìm hiểu từ đại đương gia.

“Hắn hầu hạ người kia thế nào?” Tính ra thì Tần Tuy Chi đến trại này cũng ngót nghét mười ngày, hắn đã cố ý tạo điều kiện thuận tiện như thế, không tin Tần Tuy Chi thật sự không làm gì cả.

“Mỗi ngày chỉ quanh quẩn trong phòng với công tử, chỉ ra ngoài vào ba bữa chính.” Hoàng nương tử biết đại đương gia đang theo dõi hành động của Tần công tử, liền nói thêm: “Nhưng mà cũng có nghe lén được chút chuyện.”

“Nghe Hoàng nương tử nói vậy, chắc là tin tức thú vị?” Quả nhiên, bị hắn tóm được cái đuôi.

“Đúng vậy đó. Ta đang tán gẫu với Tiền mụ mụ thì nghe được, nói là Tật Lê với công tử hình như có tình ý, còn nói gì mà định đến Dung Châu tổ chức chuyện vui cho hai người ấy...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play