Edit Ngọc Trúc
“Có ý gì đây? Hắc Hùng Trại muốn làm gì? Ở trong huyện trắng trợn mở cửa hàng cũng thôi đi, chỉ cần không bại lộ thân phận thì ta còn nhắm một mắt mở một mắt cho qua, giờ lại còn muốn lập dệt phường, bước tiếp theo còn định làm gì? Tuyển người ngay trong huyện, muốn kéo hết lương dân tử tế đi làm giặc cho Hắc Hùng Trại sao?” Đậu huyện lệnh của Kiều Đầu huyện tức giận, vung tay hất đổ chung trà bằng men thanh, bước nhanh đi tới đi lui trong phòng.
Bên cạnh sư gia vuốt râu không nói gì. Trên bàn huyện lệnh là tờ trình mua đất của Hắc Hùng Trại – muốn xây dệt phường bên dòng nước. Trùng hợp là miếng đất ấy thuộc về nha môn huyện, chuyện muốn mua bán tất nhiên phải qua tay huyện lệnh, mới khiến thành ra thế này.
“Không được, ta phải lập tức đến Lộc Minh phủ một chuyến, tìm Tiền phủ doãn bàn đối sách. Nếu để người Hắc Hùng Trại thật sự xây được dệt phường, chiêu mộ người trong huyện, vậy đến lúc đó Kiều Đầu huyện là do hắn định đoạt hay do ta định đoạt?” Đậu huyện lệnh vừa mới thi đậu đồng tiến sĩ, được phân về làm một chức quan nhỏ, lại ở vùng đất phía nam, con đường thăng quan chẳng có mấy hy vọng.
Hắn cũng chẳng phải người có bản lĩnh gì, chỉ nghĩ được chăng hay chớ, dựa dẫm mấy nhà có tiền ở huyện, thường ngày nhận chút lễ biếu, cũng coi như có tiền đồ.
Không ngờ Kiều Đầu huyện lại mọc ra cái Hắc Hùng Trại. Hai cánh ruộng Hắc Hùng lĩnh giáp ranh với Kiều Đầu huyện, nhưng thật sự mà nói thì vẫn còn xa. Đám hán tử Hắc Hùng Trại chỉ buôn bán trong huyện, chưa từng kết giao với dòng họ có thế lực nơi này.
Đậu huyện lệnh chỉ tưởng bọn chúng muốn lấy thân phận lương dân, để sau này thiên hạ thái bình còn có đường lui. Dù sao việc làm ăn của chúng cũng giúp huyện sinh lợi, rất nhiều thương nhân đi Hắc Hùng lĩnh đều phải đặt chân qua Kiều Đầu huyện, cũng coi như mang lại không ít sinh ý. Dân thường nhờ vậy mà bán quà vặt bên đường, cho thuê nhà trọ ban đêm, cũng kiếm được chút tiền, chưa từng gây chuyện lớn.
Không ngờ mọi việc hóa ra đều là mưu tính của bọn thổ phỉ kia. Nước ấm nấu ếch, khiến hắn nhìn quen đám giặc kia tự do hoạt động trong huyện, giờ lại còn được đằng chân lân đằng đầu, định thâu tóm cả Kiều Đầu huyện. Vậy hắn làm huyện lệnh còn có ý nghĩa gì?
Cần phải cho Hắc Hùng Trại chút màu sắc xem. Đậu huyện lệnh đã bước ra khỏi thư phòng được nửa chân, sư gia đứng ở phòng nghị sự phía bên cạnh cũng không ngăn nổi hắn. Cuối cùng Đậu huyện lệnh trừng mắt liếc một cái, sư gia mới ha ha cười rồi khuyên hắn vào trong, rót một ly trà mời ngồi.
“Đại nhân, chuyện này chúng ta vẫn nên bàn bạc kỹ càng. Việc của Hắc Hùng Trại chúng ta đã từng báo lên phủ, Lộc Minh phủ cũng chẳng có hồi đáp. Giờ nếu ngài tự mình đến tìm Tiền phủ doãn, e rằng cũng là tay không trở về.”
Sư gia hiểu rõ tính khí Đậu huyện lệnh. Miệng thì cứng như vịt, nhưng lại không khác gì con vịt chết vẫn cố vẫy đạp.
“Ài… Nói cũng phải.” Đậu huyện lệnh thở dài nhẹ nhõm. Cũng không phải hắn không muốn đối phó Hắc Hùng Trại, mà hắn chỉ là huyện lệnh quản mười mấy nha môn nhỏ, làm sao đối đầu nổi với trại phỉ lớn nhất Kỳ Châu? Chẳng phải tự tìm đường chết?
“Tiền phủ doãn tham lam như vậy, muốn xúi giục hắn ra tay với Hắc Hùng Trại, không biết phải dâng bao nhiêu Kiều Đầu huyện mới đủ.”
Chuyện đến đây cũng tạm thời dịu lại. Sư gia bước qua lấy bản trình mua đất, đọc kỹ rồi trải bản đồ huyện ra, chỉ vào vị trí trên đó: “Đại nhân, chỗ đất này kỳ thực vẫn có thể bán.”
“Ý ngươi là sao?” Đậu huyện lệnh vốn hồ đồ, việc trong nha môn phần lớn do sư gia quản. Giờ sư gia chỉ vào bản vẽ nói có thể bán, vậy đại khái thật sự có lối xoay.
“Đám thổ phỉ Hắc Hùng Trại muốn xây dệt phường, đại nhân lo lắng chẳng qua là sợ chúng lừa dân lành vào núi. Nhưng nay dệt phường đặt ngay trong huyện, cách Hắc Hùng Trại hơn trăm dặm, nếu thật sự xảy ra chuyện lừa gạt, chỉ cần chúng ta hô một tiếng, đám hán tử đi làm ở dệt phường sẽ lập tức tụ họp lại. Dù gì cũng có thể ngăn cản được phần nào.”
Nghe vậy, Đậu huyện lệnh gật đầu, “Cũng có lý. Như thế thì việc này làm được.”
“Làm được, làm được. Nha môn chúng ta cũng đã lâu không có khoản thu, giờ Hắc Hùng Trại muốn mua, chúng ta nâng giá lên một chút bán cho bọn họ, vừa hay giải cơn khát cháy lông mày của huyện nha.”
Nói đến khó khăn tài chính của nha môn, Đậu huyện lệnh có chút xấu hổ, vuốt râu gượng cười.
“Vậy… chúng ta nên nâng giá bao nhiêu? Đám thổ phỉ kia cũng sống trong huyện nhiều năm, hiểu rõ giá cả, nâng cao quá e là khó ép được.” Đậu huyện lệnh vẫn còn vài phần tâm cơ, hiểu rõ Hắc Hùng Trại không phải loại coi tiền như rác, chẳng thể hét giá trên trời, nhưng nếu phải bán rẻ thì chẳng thà giết hắn.
“Chỉ cần nâng giá hơn thị trường một phần là được, xem như chúng ta nhường một bước, Hắc Hùng Trại chắc chắn cũng biết điều. Dù sao bọn họ coi như là hiếu kính đại nhân.”
“Được, việc này ngươi xuống tay lo liệu. Gọi mấy tên lười trong nha môn cũng tỉnh táo chút, trông chừng đám thổ phỉ này cho kỹ, tuyệt đối không để chúng làm càn ở Kiều Đầu huyện.”
“Tuân lệnh, đại nhân.”
Sư gia ra khỏi thư phòng, cầm bản trình mua đất trong tay lắc đầu. Loại huyện lệnh thế này thì cai quản được cái huyện gì? Mới vừa rồi còn nói, nếu Hắc Hùng Trại có ý đồ kéo người, thì chỉ cần dân huyện đứng lên là có thể ngăn cản. Nghe thì có vẻ hợp lý, nhưng trong huyện còn bao nhiêu hán tử thanh tráng? Bao nhiêu người có thể địch nổi thổ phỉ Hắc Hùng Trại?
Tính theo nhân lực và tài lực của Hắc Hùng Trại, chỉ sợ chưa cần đến mấy canh giờ là có thể đánh chiếm Kiều Đầu huyện. Nếu thực sự xảy ra, e là không cần đánh cũng thắng, thậm chí bá tánh trong huyện còn hoan nghênh Hắc Hùng Trại vào thành.
Nhưng hiểu rõ thì sao? Hắn chỉ là một tiểu sư gia, không thể định đoạt đại cục. Thôi thì nhượng bộ một chút, sau này có khi còn được lợi.
…
“Ơ cái này là dán gì đây? Ta tưởng là người của Chu gia giấy phường ra dán.” Dân trong huyện mỗi ngày tuy bận nhưng vẫn rảnh rỗi hơn dân quê. Giờ đang là trưa, nhiều hán tử ăn cơm xong thì lên phố đi dạo, nói chuyện phiếm với hàng xóm láng giềng.
Vừa lúc thấy người của Chu gia giấy phường đang dán cáo thị, tiếc là đám hán tử bu lại đều mù chữ, nhìn không hiểu.
“Ai biết chữ đọc thử đi?” Có người sốt ruột hô to. Chu gia giấy phường làm ăn ở huyện đã mười năm, từ vỏ tre cũng có thể ép ra giấy bán, không ít người từng làm công cho họ. Nay dán cáo thị, nếu là chiêu mộ người thì phải nhanh chân đăng ký.
“Tránh ra một chút, để ta xem.” Một tiên sinh viết chữ ven đường bước tới xem náo nhiệt. Hắn hay mua giấy thô của Chu gia, cũng có chút giao tình. Đọc xong cáo thị thì quay lại nói: “Chu gia giấy phường định mở thêm dệt phường, tuyển hán tử làm thủ công, mỗi ngày ba mươi văn, bao cơm trưa, ai muốn thì tới giấy phường báo danh, đưa hộ tịch.”
“Giấy phường? Đã có rồi còn mở thêm làm gì? Chúng ta Kiều Đầu huyện có bao nhiêu người đọc sách đâu.” Có người nghe nhầm, tưởng là vẫn là giấy phường, ngơ ngác không hiểu Chu gia làm gì. Chẳng lẽ định bán giấy chùi đít cho toàn huyện?
“Là dệt phường, chỗ dệt vải, phụ nữ đàn ông đều có thể làm. Tai ngươi có vấn đề thì đi tìm thầy lang chữa giúp!” Tiên sinh viết chữ nổi giận. Nam Cảnh mỗi vùng có cách phát âm riêng, lẫn lộn âm điệu là chuyện thường. Nói gì đến Kiều Đầu huyện nhỏ bé, có khi cả đời chưa từng nghe đến hai chữ ‘dệt phường’.
“Dệt vải? Mới định mở đã tuyển người? Vợ ta giỏi dệt lắm, dệt mảnh nào ra mảnh nấy đều chặt và đều, nếu tuyển thật thì phải kêu nàng đi thử.” Một hán tử phản ứng nhanh, dệt phường còn chưa thấy đâu đã tính đến chuyện đi làm.
Lúc ấy dân nghèo, nhà nào cũng phải có người biết dệt, bằng không phải mua từng thước vải, chẳng sống nổi.
“Còn bày đặt lo cho vợ, ngươi có đi hay không thì nhìn đầu kia đi, người ta đã xếp hàng rồi kìa.” Tiên sinh viết chữ chắp tay sau lưng, lắc đầu bỏ về quán đợi khách.
Còn hán tử kia nghe xong, quay đầu nhìn – quả nhiên mới rồi còn cả đám chen chúc nghe ngóng, giờ chẳng còn ai. Hắn là người cuối cùng, thấy đội xếp hàng trước giấy phường càng lúc càng dài, liền chẳng buồn nhắc đến chuyện vợ nữa, quay đầu chạy tới trước giành lấy cơ hội.
…
“Đại đương gia, tên Đậu Hoành này chẳng phải quá nhu nhược rồi sao? Ta còn tưởng chúng ta trắng trợn dựng dệt phường sẽ khiến hắn nổi giận làm ầm lên, ai ngờ chỉ tăng giá một thành là xong.” Tần Tương nghe Từ Đại Đầu truyền tin, cười đến đập đùi, quả nhiên là đã quá xem trọng quan lại triều đình.
“Trong tay hắn ngoài mấy bộ khoái ăn hại, còn lại toàn văn nhược tay trói gà không chặt, ngươi trông cậy hắn làm ầm cái gì?” Không phải Đậu Hoành không muốn làm, mà là chẳng có tư cách làm. Dù sao cũng là người từng đỗ khoa cử, đầu óc không hoàn toàn ngu si, nhìn kỹ tình hình rồi mới quyết định.
“Đi Lộc Minh phủ cầu viện chẳng qua để diễn trò. Đến khi có tuần án đến tra, cũng còn có lời để nói.” Tần Tương vốn còn tò mò Tiền Bảo Lai sẽ phản ứng ra sao.
“Nếu ngươi muốn châm ngòi giữa hắn và Tiền Bảo Lai, sao không ra tay sớm?” Đậu Hoành tham sống sợ chết, Tiền Bảo Lai ăn bẩn trắng trợn, kẻ trước hiểu rõ tính kẻ sau, sao có thể thật sự đi cầu viện? Có khi còn bị cạo sạch rồi mới cho đi.
“Hai người phải ngang tài ngang sức mới thành tranh đấu. Đậu Hoành so với Tiền Bảo Lai chẳng khác nào tôm cua tép riu, hà tất phải tốn tinh lực?” Không phải Tần Tương khinh người, mà là Tiền Bảo Lai có thể ở Kỳ Châu hoành hành bao năm, đâu phải loại hồ đồ huyện lệnh so được?
Chu Tứ ngẩng đầu khỏi án thư, hắn biết Tần Tương và phủ doãn Lộc Minh có thâm thù đại hận: “Ngươi nếu muốn gây rắc rối cho Tiền Bảo Lai thì cứ ra tay, ta đã theo dõi tài sản bạc triệu của hắn lâu rồi. Nếu bắt được một lần, mấy năm quân phí cũng có đủ, ta còn có thể chiêu binh mãi mã.”
“Đại đương gia nói sai rồi. Tài sản của Tiền Bảo Lai há chỉ bạc triệu. Nếu Kỳ Châu không phải là hạ châu, chỉ sợ hắn cướp bóc đến mức vài cái quốc khố cũng chẳng bằng.”
“Kỳ Châu có nhiều tiền thế để hắn tham sao?” Chu Tứ từng tính sơ tài sản mấy năm qua của Tiền Bảo Lai, đúng là tham lớn thật, nhưng so quốc khố thì nghe hơi quá đáng.
“Đại đương gia không biết đó thôi. Mỗi năm ngoài việc cướp của dân, Tiền Bảo Lai còn thích tạo ra án oan, rồi bắt các nhà giàu chuộc tội. Có khi một vụ khiến cả một gia tộc tiêu tan. Chỉ là mấy năm nay phú hộ bị hắn hút khô gần hết, lại thêm Hắc Hùng Trại chúng ta danh tiếng trừ bạo giúp yếu lan truyền rộng rãi, mới khiến hắn thu liễm lại. Bằng không Kỳ Châu sớm đã thành bãi hoang, xương trắng khắp nơi, ngàn dặm không nghe tiếng gà.”
Loạn Kỳ Châu, gốc gác là do người gây ra, thiên tai chỉ khiến dân thêm bức bách. Còn việc vào núi làm phỉ, ấy là vì đã đến bước đường cùng.