Edit Ngọc Trúc
“Đầu to, đầu to, trời mưa không lo.” Từ Đại Đầu cưỡi trên con la, miệng vừa hừ vè, vừa thuận miệng nhại theo đại đương gia. Hôm qua hắn chịu mắng một trận, nên hôm nay lẩm bẩm suốt dọc đường đuổi tới huyện Kiều Đầu.
Từ Hắc Hùng Lĩnh đến huyện Kiều Đầu, dù là hán tử bước chân nhanh cũng phải mất một ngày một đêm, huống chi hắn còn cưỡi la. La thì nhanh hơn người đi bộ, nhưng vẫn chậm hơn ngựa. Tiếc là trong trại, phần lớn ngựa đều già yếu, loại ngựa cao to thần tuấn như Hắc Truy của đại đương gia thì chỉ có một con, đến lượt hắn thì không bao giờ được.
Cũng may trong trại còn không ít la, lúc thiếu súc vật đều dựa vào đám la này làm sức, vừa hiền lại nghe lời. Duy chỉ có điểm trừ là không sinh sản được, nhưng đã mấy ngàn năm như thế, dân gian cũng quen rồi.
“Hu ——” Từ Đại Đầu kéo cương cho la dừng lại, nhìn hai bên đường đã từ núi rừng chuyển thành ruộng vườn. Mùa này giá hạ, lúa má ngoài ruộng đã gần đến kỳ thu hoạch, đặc biệt là cánh đồng bông trắng bạt ngàn, cao đến tận cột, vô cùng nổi bật.
Lúc này cũng đã sang tháng, ngoài ruộng đúng là lúc hoa bông nở rộ, hứa hẹn một vụ được mùa.
“Triệu Lực!” Từ Đại Đầu gọi về phía một người đang làm cỏ bên bờ ruộng.
Người nọ ngẩng đầu lên, nhận ra là Từ Đại Đầu, liền phủi bùn đất trên người, bước lên bờ. Thấy đối phương cưỡi con la quen mắt, liền đoán được năm nay đến thu bông chắc là huynh đệ trong trại, “Sao lại là ngươi?”
Năm ngoái là quản sự Phùng thúc trong trại tới.
“Phùng thúc đầu năm đã đi phía nam, ít thì mười tháng cũng chưa về. Vừa hay ta rảnh, nên được đại đương gia phái đi.” Từ Đại Đầu nói ra vẻ đắc ý, nói khoác một chút trước mặt huynh đệ thì cũng không có gì.
“Được rồi, thu bông mà ngươi tới, chắc là đắc tội đại đương gia rồi? Mau nói ta nghe một chút cho vui.” Triệu Lực vốn cùng Từ Đại Đầu lên trại cùng nhau, chỉ là hắn không giỏi đánh đấm, lại có chút bản lĩnh trồng trọt, nên sau này được giao trồng thử giống bông mới. Lúc trước, giống bông đều được trồng ở phía Bắc, khi mang giống về phương Nam, cần thời gian thích nghi trước khi nhân rộng, Triệu Lực vì chuyện này bỏ không ít công sức. Khi giống thành công, hắn được phái xuống thôn, dạy dân làng trồng bông.
Bông dễ trồng mà cũng không dễ. Bón phân, sâu bệnh đều là chuyện lớn. Huống chi đây là giống mới, nếu không phải trại tử bỏ ra vàng bạc thật, dân làng cũng không chịu từ bỏ giống quen thuộc mà trồng thứ lạ.
Nhưng chỉ cần một vụ thu hoạch, bán ra kiếm được tiền, dân làng được lợi thì chỉ có lời khen. Nghe nói bông lời lãi nhiều, còn rủ thêm họ hàng ở thôn khác cùng trồng. Nhờ vậy, chỉ hai ba năm, cả huyện Kiều Đầu đều biết trồng bông là chuyện tốt, ai cũng giữ lại ít nhất một mảnh ruộng trồng miên. Dùng tiền bán bông mua vải đay nộp thuế còn rẻ hơn tự trồng gai dệt vải, lại còn tiết kiệm được kha khá.
Thành ra Triệu Lực có uy tín cao trong thôn Hồng Diệp, các thôn quanh vùng thu bông đều do hắn lo. Giờ hắn hầu như định cư luôn ở đây, năm ngoái còn vừa ý một quả phu trong thôn.
Hôn sự cũng đã thành. Cuộc sống như thần tiên thế này, lúc trước làm gì Triệu Lực dám mơ.
“Thôi đi, ta tới là có chuyện lớn. Thu bông chỉ là tiện đường. Ngươi chẳng phải từng viết thư nói năm nay bông được mùa, tiểu xưởng trong trại sợ ăn không xuể, nên đại đương gia tính xây dệt phường ở huyện Kiều Đầu.”
Thu bông đương nhiên cực, nhưng chỉ là phụ. Việc chính là xây dệt phường.
“Thật không?” Triệu Lực nghe nói muốn xây dệt phường, không còn trêu chọc, chỉ lo hỏi, “Đã chọn chỗ chưa? Khi đó sẽ tuyển người thế nào?”
Nếu thật sự có dệt phường, sẽ có công ăn việc làm đứng đắn cho cả cô nương lẫn ca nhi. Dân làng thấy có lợi, cũng sẽ không còn tư tưởng sinh ca nhi cô nương thì không nuôi. Giờ họ cưới không được vợ thôi, chứ chẳng lẽ đời sau cũng không cưới được? Như vậy chẳng phải tuyệt hậu?
Thấy Triệu Lực không giấu nổi vui mừng, Từ Đại Đầu càng đắc ý, nhưng trời nóng như đổ lửa, đứng giữa đường nói chuyện thật mơ màng đầu óc. Hắn cố ý treo ngược người ta một phen, đòi ăn cơm tẩu phu lang nấu thì mới chịu nói rõ ràng.
Giờ cũng sắp đến trưa, nên về ăn cơm. Triệu Lực đương nhiên không từ chối, dắt la của Từ Đại Đầu cùng đi.
Trên đường còn gặp không ít hán tử đang làm ruộng, thấy Triệu Lực thì đều cười chào hỏi. Tính kỹ lại, người làm ruộng trong thôn thật sự không ít.
Nói đến huyện Kiều Đầu, vì ở vùng hoang vắng Nam Cảnh, cả huyện thành cũng chỉ độ một ngàn người, chia ra các thôn thì càng ít. Thôn Hồng Diệp không phải lớn nhất, chỉ vài chục hộ, nhưng mấy đời khai khẩn cũng mở được không ít ruộng. Nếu không gặp thiên tai, mỗi năm trồng đủ lúa nộp thuế là có thể sống được.
Chưa kể đây là thôn trồng bông đầu tiên, hai ba năm liên tiếp bán bông tích cóp được tiền, đủ xây vài gian nhà tre vách đất, không cần cả nhà chen chúc một gian, đêm đến muốn làm việc riêng cũng khó.
Triệu Lực vốn ở nhà cha mẹ, sau cưới lang quân Khương thì chuyển sang nhà họ Khương ở rể. Trước khi thành thân, còn gọi huynh đệ đến phụ xây nhà mới, giờ cũng là một trong những nhà tốt nhất thôn.
Về đến nhà, Khương lang quân đang bận cơm trưa trong bếp. Tuy hè nóng, nhưng y vẫn nghĩ cách nấu được một mâm thịt ngon cho trượng phu. Giờ ngày tháng khá hơn, mà trượng phu lại là người kén ăn, hồi còn trong trại đã quen ăn thịt mỗi bữa. Giờ không ăn là than khổ, nên Khương lang quân đã quen thân với mấy tay thợ săn trong thôn, lâu lâu phải mua ít đặc sản núi rừng.
Nghe tiếng mở cửa, Khương lang quân ló đầu ra khỏi bếp, thấy người quen là Từ huynh đệ liền hồ hởi đón tiếp: “Là Từ huynh đệ à, sao giờ này lại đến? Chẳng lẽ bên đó có chuyện lớn?”
Khương lang quân giờ đã là người một nhà, Triệu Lực vốn là người Hắc Hùng Trại, trước khi thành thân đã nói rõ thân phận.
Ban đầu y nghe mà sợ tái mặt, nhưng may y không phải kẻ nhát gan, lại thấy trại tử không cướp không trộm, còn mang giống bông xuống thôn, sao lại không thể gả? Nếu không phải đã quen sống trong thôn, tìm được người đáng dựa vào, thì sớm cũng lên núi rồi.
“Tẩu phu lang hảo, là đại đương gia có phân phó. Nhưng muốn ta mở miệng, thì tẩu phải đãi ta bữa cơm ngon!” Từ Đại Đầu và Khương lang quân cũng quen biết, hắn thường xuống huyện lo việc, tiện đường ghé Hồng Diệp thôn, rốt cuộc ở đây có huynh đệ của hắn. Vào ra nhiều lần, lại là dân quê, nên chẳng câu nệ, ngày thường tụ họp ăn cơm uống rượu cũng vui vẻ.
“Được chứ, thì ra tới ăn cơm nhà ta!” Khương lang quân nhanh nhẹn, không hề thấy ngượng. “Vừa hay hôm qua mới vào huyện mua một ống rượu cao lương, định tối uống cùng khách. Từ huynh đệ đã tới, thì trưa nay khui luôn!”
“Đúng là ta có lộc ăn. Mấy ngày trước đại đương gia thành thân, ta mới được uống một ly, giờ lại có rượu, sống chẳng khác nào thần tiên!” Hán tử trưởng thành nào mà không thích rượu. Từ Đại Đầu vừa nghe có rượu, thèm đến trào nước miếng.
“Đại đương gia thành thân? Khi nào? Sao không gọi ta về uống ly rượu mừng?” Triệu Lực đang làm ngoài ruộng, nghe vậy liền vội vã chạy vào hỏi.
Đại đương gia là nhân vật được toàn trại kính phục, ai cũng nói nếu hắn làm hoàng đế thì bá tánh chắc chắn được sống ngày lành. Nên chuyện gì liên quan đến đại đương gia, mọi người đều xem trọng, huống chi là hôn sự.
“Gần đây thôi, lúc ấy làm gấp lắm, không báo kịp. Ngay cả mấy nơi bận rộn trên núi cũng không chạy đến kịp, mãi ngày hôm sau mới có tin. Dưới núi như các ngươi chắc đến khi đổi gác mới nghe.” Từ Đại Đầu giải thích, “Lúc ăn cơm ta kể kỹ hơn, tân lang quân lần này địa vị không nhỏ, tướng mạo cũng đẹp, quả thực xứng đôi với đại đương gia.”
“Xứng đôi thì tốt. Đại đương gia từng nói 22 tuổi mới lấy vợ, ta còn sốt ruột giùm. Chẳng qua trong trại không có cô nương ca nhi vừa tuổi, nên mới chậm đón dâu thế này.”
Nhà quê vẫn coi trọng việc nối dõi, không thua gì nhà đại tộc. Chỉ khác là nhà quê thường cưới sớm, nhiều đứa 13-14 tuổi đã thành cha mẹ.
“Nói gì thế, đại đương gia chẳng từng nói sao, thành thân muộn thì tốt, trẻ con sinh sớm thường yếu. Dù giờ đã cưới, cũng là tự ngủ một mình. Nhưng ta thấy đại đương gia rất để ý tân lang quân, thường quan tâm hỏi han đấy.” Từ Đại Đầu không nhịn được nói thêm, bây giờ họ khác xưa rồi, cưới xin cũng không vội, chỉ có đại đương gia là ngoại lệ.
“Hẳn là vậy.” Triệu Lực cũng gật đầu, dù sao vẫn mong bên cạnh đại đương gia sớm có người hầu hạ, chuyện còn lại để sau cũng chẳng sao.
“Đừng nhiều lời, đồ ăn làm xong rồi, mau lại đây uống rượu ăn cơm.” Khương lang quân nghe nói đại đương gia thành thân cũng thấy tò mò, động tác trong tay càng nhanh hơn mấy phần. Vốn dĩ đã gần xong, chỉ thêm Từ huynh đệ đến nên làm thêm một món, cũng chẳng phí mấy công sức.
“Tẩu phu lang, tới liền tới đây.” Từ Đại Đầu cùng Triệu Lực vai kề vai đi vào trong nhà. Trưa hè nóng bức, ra ngoài chẳng ai dám bước chân khỏi cửa, ngồi ăn bữa cơm thịnh soạn, vừa mát mẻ vừa chẳng làm chậm trễ việc đồng áng.
Ở nông thôn, bàn ăn đều do chính tay thợ mộc trong thôn đóng, dùng gỗ trên núi, tuy có phần thô mộc nặng nề nhưng chắc chắn, mặt bàn rộng lớn, bày đồ ăn lên rất tiện. Trên bàn lúc này bày đầy món ngon, rượu cao lương đựng trong chén sành, một đôi đũa gỗ gắp miếng thịt thỏ nóng hổi giữa bàn, thêm một ngụm rượu mát lạnh giếng đào, thật chẳng còn gì thoải mái bằng.
Cũng may Từ Đại Đầu không chỉ lo ăn uống, vừa ăn vừa kể chuyện trong trại, khiến hai mắt phu phu Triệu Lực chẳng chớp lấy một cái. Từ Đại Đầu vốn giỏi nói, chỉ riêng chuyện cướp tân lang thôi mà kể còn sinh động hơn cả thầy thuyết thư ở trà lâu. Người không thích nghe kể chuyện cũng phải dựng tai lên lắng nghe.
“Ui trời ơi, như vậy là không được đâu. Phu lang của đại đương gia là quý nhân trong kinh thành, chuyện tốt như thế đừng có mà mơ mộng.” Khương lang quân từng gặp qua đại đương gia một lần. Khi đó mới mười sáu tuổi, đúng là tuổi thanh xuân tuấn tú, hắn còn nhớ rõ đã thầm nghĩ may mà đại đương gia quanh năm ở trên núi, nếu xuống dưới núi, chẳng phải mấy cô nương tiểu ca đều bị mê đến rối loạn cả lòng dạ.
“Chứ sao nữa?” Từ Đại Đầu cũng hớn hở gật đầu, trong chuyện này còn có phần công lao của hắn.
“Đúng rồi, Từ huynh đệ vừa rồi có nói sẽ xây dệt phường trong huyện, vậy sẽ tuyển người từ đâu? Tuyển bao nhiêu? Trong huyện hay trong thôn? Là cô nương ca nhi chưa gả hay cả người đã lấy chồng cũng được?” Khương lang quân ngoài chuyện hôn sự của đại đương gia, quan tâm nhất vẫn là chuyện dệt phường.
“Đương nhiên là sẽ tuyển người, nhưng tuyển bao nhiêu thì vẫn chưa có con số cụ thể, ta đoán chắc là tuỳ theo lượng bông. Người nhiều mà bông không đủ để dệt thì chẳng lẽ gọi họ đến ngồi chơi?
Còn về tuyển từ đâu thì chắc là không câu nệ, chỉ cần tay nghề tốt, trong huyện hay trong thôn cũng như nhau. Chuyện đã gả hay chưa cũng không thành vấn đề, chỉ cần không làm lỡ việc, dù có mang bầu cũng không sao, vẫn làm được.”
Từ Đại Đầu dù sao cũng theo đại đương gia nhiều năm, đoán được tám chín phần mười chuyện sau này. Nhưng muốn xây dệt phường thì vẫn còn một việc khó cần giải quyết.
“Mà những chuyện này còn sớm lắm, huyện lão gia có đồng ý hay không thì còn chưa biết được.”