Edit Ngọc Trúc

Một đêm mật đàm kéo dài đến tận khi trời vừa sáng. Hoàng nương tử mang nước ấm tới, buổi đêm vốn chẳng có gì tiêu khiển, giờ Tuất đã tính là ngủ muộn, đến giờ Dần cuối thì trong bếp các nương tử, lang quân đều đã bắt đầu bận rộn.

Tiểu viện của đại đương gia vốn có bà tử đến quét tước lau dọn, nhưng từ khi Tần công tử dọn vào, việc này cũng do Tần công tử lo liệu. Sáng sớm, khi Hoàng nương tử tới, vừa hay đụng mặt ca nhi thô sử đi theo bên người Tần công tử.

Mới chỉ một ngày, mà Tần công tử đã sắp xếp đâu vào đấy. Hoàng nương tử nghĩ, chỉ mấy hôm nữa là đến chuyện đưa nước ấm cho đại đương gia nàng cũng chẳng cần làm nữa.

“Nói thật, hôm qua vào phòng công tử đưa đồ, ta có thấy trong hộp gương lược có một cái gương đồng, bèn lấy ra xem. Chính ngọ ca nhi Tật Lê bên cạnh công tử còn hỏi ta, đại đương gia, cái khuôn gương ta làm bao giờ mới hoàn thành, vừa khéo giờ là lúc thích hợp để tặng công tử đấy.”

Chu Tứ đang rửa mặt, nghe Hoàng nương tử nói một tràng, giọng lanh lảnh, mà lại không nói thẳng là gương đã làm xong, chỉ hỏi lại: “Thấy ngươi với Ân thẩm đối với Tần công tử ân cần như vậy, đến cả ta là đương gia cũng bị cho ra rìa, rốt cuộc vừa mắt chỗ nào rồi?”

“Đại đương gia nói vậy là không đúng rồi. Bọn ta ân cần với Tần công tử, chẳng phải cũng vì đại đương gia hành sự không phải sao? Người ta là lang quân dưới chân núi, mới thành thân, chưa gì đã phải chịu cảnh xa nhau, không có nổi một ngày rảnh rang mà thân mật cùng tân lang, khác gì đại đương gia, không biết nóng lạnh, vừa qua một canh giờ đã ném người lại mà vội việc. Không sợ Tần công tử giận ngài chắc?”

Hoàng nương tử ra vẻ hận sắt không thành thép. Ngày thường, đại đương gia đối đãi nương tử, lang quân trong trại cũng biết chu đáo, sao đến lúc đối mặt một phu lang đứng đắn lại còn chẳng bằng đối đãi một thằng bé lỗ mãng?

Chu Tứ làm như không để ý, nghĩ bụng trong trại này chắc chỉ có hắn với Tần Tuy Chi là rõ ràng mọi chuyện. Vì sự an toàn của Tần Tuy Chi ở đây, hắn vẫn nhịn mà duy trì vẻ ngoài của quan hệ phu phu, chưa vạch trần cái lớp vỏ ấy.

“Biết rồi. Gần đây có chuyện quan trọng cần lo, sợ là không rảnh chăm sóc Tần công tử, phiền ngươi với Ân thẩm trông chừng thêm chút.”

“Đại đương gia nói vậy là khách khí rồi. Dù ngài không dặn, ta với Ân thẩm cũng không để công tử phải chịu thiệt.” Hoàng nương tử thật lòng thích Tần công tử, thấy hợp với đại đương gia quá mức, giờ đại đương gia bận chuyện, bọn họ là thủ hạ, tự nhiên phải giúp đỡ trông coi tân lang quân cho tốt.

Hoàng nương tử đi rồi, Chu Tứ dứt tâm trí khỏi Tần Tuy Chi, quay về chuyện chính. Đêm qua đàm luận với Tần Tương, trước mắt quan trọng nhất là chuyện xưởng dệt.

...

Đội thể dục buổi sáng.

Từ Đại Đầu đứng cuối hàng, vừa đánh ngáp vừa xếp hàng. Hôm nay trong đội còn thấy cả hai mươi mấy bóng dáng thuộc bộ khúc bên cạnh Tần công tử, chỉ thầm nghĩ đội trưởng Trịnh sốt ruột thật. Nhưng mà cũng đúng thôi, chừng ấy hán tử lành lặn suốt ngày chỉ ăn rồi ngồi, luyện tập một chút cũng tốt, tránh để thân thủ lụn bại.

“Từ Đại Đầu.”

Bất thình lình có tiếng gọi thẳng họ tên, Từ Đại Đầu lập tức đứng nghiêm, đầu hơi nghiêng trái, quả nhiên thấy bóng dáng đại đương gia, vội vàng cười nịnh: “Đại đương gia, ngài bị cơn gió nào thổi tới vậy?”

Vừa dứt lời, hắn liền hối hận suýt tự vả, đại đương gia sáng nào chả cùng bọn họ huấn luyện dã ngoại, nói năng kiểu gì vậy chứ?

“Gió Tây Bắc.” Chu Tứ vốn không lạnh lùng với huynh đệ trong trại, chỉ là ít khi cười, nhưng lời đùa lại thường có.

“Khụ khụ, đại đương gia, sáng sớm đầu óc còn mụ mị, miệng nhanh hơn não, ngài tha cho ta đi.” Từ Đại Đầu vừa cười vừa xin tha. “Nếu để Trịnh đội trưởng nghe được, hôm nay không chạy năm mươi dặm là không có cơm ăn rồi.”

“Năm mươi dặm thì miễn. Ta có việc muốn ngươi đi làm.” Chu Tứ không vòng vo, nói thẳng ý định. Trong trại người làm việc chẳng đủ, mà Từ Đại Đầu, mới lên núi mấy năm, làm việc cẩn thận, sớm đã lọt vào mắt hắn. Chỉ tiếc người này tính tình hay đùa, bị ném vào đội tuần tra cho Trịnh Thiết – người tính khí như bà già – quản. Nay phải đổi cách dùng.

Nghe đại đương gia đích thân giao nhiệm vụ, mắt Từ Đại Đầu sáng rực. Trong trại bốn trại, người nhiều nhưng việc ít, cuối cùng hắn cũng được đại đương gia coi trọng rồi!

...

Sai việc xong cho Từ Đại Đầu, Chu Tứ cùng huynh đệ trong trại luyện tập xong thì về đại đường ăn màn thầu.

Trịnh Thiết lén lút đến gần, ghé sát hắn nói: “Đại đương gia, hai mươi mấy người bên công tử ta đều đã đưa vào đội huấn luyện giống bọn ta, nhìn qua cũng rất thật thà.”

“Ừm, cứ để họ tiếp tục theo đi.” Những bộ khúc có sức chiến đấu thế kia, Chu Tứ vốn cũng định thu dùng. Đây là tư binh được nhà giàu nuôi dưỡng tử tế, đám thổ phỉ bình thường chẳng thể so được.

“Nếu công tử sai người liên hệ riêng với họ thì sao?” Trịnh Thiết không phải không hiểu, nhưng hiện giờ Tần công tử là phu lang danh chính ngôn thuận của đại đương gia, lại từng có chuyện chung gối đầu, Trịnh Thiết hiểu rất rõ Tần công tử không phải người dễ chịu, quả thực họ Tần không ai đơn giản.

Huống hồ đại đương gia cũng không phải kiểu người cấm nương tử, lang quân dính vào chính sự. Sau này công tử mà thật sự muốn nhúng tay vào tài chính, mà đại đương gia lại luôn ở tiền tuyến, thì chỉ cần công tử một câu thôi là có thể khiến hậu cần xảy ra vấn đề.

Lương thảo chậm vài ngày là lính đói meo ngay. Chỉ cần không làm chậm chiến sự, thì đại đương gia có thể trị tội công tử sao? Trịnh Thiết cân nhắc cả ngày, nghĩ nay là lúc tranh thủ hàn gắn quan hệ, không thể để ngày sau càng khó xử. Nếu Tần công tử thật sự muốn tiếp xúc bộ khúc, hắn cần một cái cớ hợp lý, chẳng hạn như – mệnh lệnh của đại đương gia.

Dẫu sao thì hai người đã là phu phu, đầu giường cãi nhau giường đuôi làm hòa, không đến lượt hắn khó xử vì chuyện đó.

Chu Tứ liếc Trịnh Thiết một cái, sao có thể không đoán ra tâm tư của hắn. Thầm tức trong lòng – tên này cũng khôn khéo quá sớm đi. Giờ thì biết tranh thủ lấy lòng Tần Tuy Chi, nếu ngày sau bị người ta phủi sạch quan hệ, có hối cũng không kịp.

“Đại đương gia, xin ngài cho lời thật lòng, ta còn tiện xuống dưới sắp xếp.” Trịnh Thiết vẫn thấy sau lưng âm âm trầm trầm, trong lòng bất an.

“Hai mươi mấy người đó vốn là người của Tuy Chi, hắn muốn gặp thì chẳng phải là chuyện đương nhiên sao? Ngươi cản làm gì?”

Chu Tứ nói như vô tình, nhưng chỉ một câu “Tuy Chi” thân mật như thế khiến mắt Trịnh Thiết sáng rỡ. Quả nhiên, Tần công tử như tiên nhân kia làm gì có chuyện không được đại đương gia để tâm.

“Có lời này của đại đương gia, ta yên tâm rồi. Giờ đi phân phó ngay.” Trịnh Thiết nhận được chỉ thị, lập tức rời đi, chẳng hề phát hiện ánh mắt Chu Tứ sau lưng hắn như đang chờ xem trò vui.

Lừa xong Trịnh Thiết, Chu Tứ lại nghĩ vẫn nên đi gặp Tần Tuy Chi một chuyến. Hôm qua nguyên ngày chưa đến, chắc Tần Tuy Chi đã dò xét rõ tiểu viện, vậy mà chẳng nghe ai nói hắn có động tĩnh gì, kiên nhẫn cũng tốt thật.

Chu Tứ bước vào sân thì thấy Tần Tuy Chi đang uống cháo. Sáng nay đưa tới cháo bí đỏ, không cần thêm món phụ gì, cháo ngọt thanh cũng đủ uống hết một chén, rất hợp khẩu vị người phương Bắc như bọn họ.

Thấy Chu Tứ đến, Tần Tuy Chi buông muỗng, đứng dậy định hành lễ, nhưng bị Chu Tứ ngăn lại.

“Trong trại không có nhiều quy củ như vậy.” Chu Tứ tuy thích phong thái nhã nhặn của người xuất thân giàu sang, nhưng chỉ là thích nhìn thôi, đến phiên bản thân thì vẫn thấy thổ phỉ cục mịch hợp tính hơn. Kẻ sĩ trước mắt, chỉ là bạch hạc nhu mì mà thôi.

Tật Lê và Xương Bồ nhanh mắt bê ghế lại, vốn định để Chu Đại Vương ngồi đối diện công tử, có bàn gỗ chắn giữa, tránh chiếm tiện nghi. Nhưng Chu Tứ không đi theo lối thông thường, lại chọn ngồi xuống bên cạnh Tần Tuy Chi, mở lời như tán gẫu: “Nghe nói Hoàng nương tử lấy đi cái gương đồng của ngươi.”

“Nhờ Hoàng nương tử giải thích, bằng không ta còn không biết bên cạnh có lắm độc vật như vậy.” Tần Tuy Chi cân nhắc đáp, “Làm phiền Chu đại đương gia quan tâm.”

“Ngươi hiện ở trên địa bàn của ta, có chuyện gì xảy ra thì ta chịu trách nhiệm, quan tâm là điều nên làm.”

Nghe Chu Tứ đổi từ “quan tâm” thành “nhớ thương”, Tần Tuy Chi khẽ nhíu mày, cố giữ thần sắc điềm nhiên. Đây không phải kinh thành, hắn không thể tiếp tục tùy ý với tính khí bản thân nữa, nếu không Chu Đại Vương trước mắt sẽ không mãi giữ thái độ hòa nhã như vậy.

“Kho nước cũ, ánh sáng kém, soi không rõ, nếu công tử không gấp, tạm thời dùng thứ này thay thế.”

Một chiếc gương bạc nhỏ được Chu Tứ rút từ tay áo ra. Vốn định giữ lại cho mình, nhưng sáng nay nghe Hoàng nương tử nhắc một câu liền đổi ý. Hắn ngày thường chỉ buộc tóc đuôi ngựa cao sau đầu cho tiện. Nếu không phải người cổ đại không chấp nhận nổi, hắn đã cắt ngắn tóc, khỏi cần chải. Gương ở chỗ hắn, ngoài khoe khoang ra cũng chẳng có tác dụng gì, chi bằng đưa người cần dùng.

Gương bạc là vật hiếm, Tần Tuy Chi đương nhiên chưa từng thấy qua. Xuất phát từ tò mò, hắn đón lấy xem thử. Chu Tứ lặng lẽ quan sát phản ứng, quả nhiên thấy ánh mắt Tần Tuy Chi thoáng hiện vẻ kinh ngạc, trong lòng lập tức hài lòng — phải ném cho công tử chút mới lạ thú vị, mới mong thu được chút đáp lại.

Tần Tuy Chi chỉ nhìn vài giây, liền trả lại gương cho Chu Tứ. Dù chưa từng thấy qua, nhưng hắn có thể lập tức đoán ra giá trị của món đồ này. Nếu hắn nhận lấy, sau này đổi lại bằng cái gì cũng khó nói.

“Sao không nhận? Chẳng lẽ công tử chê thứ thổ phỉ như ta không đáng?”

Chu Tứ nói rồi làm bộ buông tay, thấy Tần Tuy Chi có chút luống cuống giữ lại gương, ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt thấp thoáng giận, lại càng khiến Chu Tứ đắc ý.

“Tần công tử giận gì chứ?” Chu Tứ bất ngờ sát lại gần, khoảng cách giữa hai người rất ngắn, hơi thở giao hòa, nhưng chỉ duy trì hai giây, Tần Tuy Chi liền nghiêng người tránh ra nửa tấc.

“Chu đại đương gia nói đùa rồi, ta chẳng qua chỉ là khách trọ ăn nhờ ở đậu trong trại, nào dám khinh thường Chu đại đương gia.” Tần Tuy Chi cố nén tức giận, lạnh nhạt đáp.

“Xem ra Tần công tử đã tính sẵn đường lui rồi? Ăn không ở không, sợ là không được, Hắc Hùng Trại không nuôi người rỗi việc.”

“Vậy thì, sao Chu đại đương gia không một đao giết ta đi cho tiện.”

Chu Tứ sửng sốt, khẽ cười — tính tình vẫn nóng nảy như vậy. “Chỉ nói vài câu đùa vui, đến nỗi phải nổi giận thế sao? Ta chưa từng ở cùng ca nhi hay cô nương dưới núi, không biết giữ chừng mực, đành xin lỗi công tử vậy. Gương bạc này coi như lễ xin lỗi, công tử cứ an tâm nhận lấy.”

Lời vừa nói ra, gương bạc liền không còn cớ để từ chối. Tần Tuy Chi ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Chu Tứ, trong đồng tử yên tĩnh vô ba kia khiến hắn nổi lên mấy phần sợ hãi — những câu hỏi không lời giải trước đó, rốt cuộc cũng có đáp án.

Những gì Chu Tứ muốn, là hắn, là Tần gia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play