Edit Ngọc Trúc

“A?” Hoàng nương tử nhất thời không hiểu ý Tần công tử, nhưng vốn xuất thân nhà giàu, nhạy bén tinh tế, ngẫm lại câu nói kia liền lập tức hiểu ra.

Chính vì hiểu được, nàng mới đoán chắc Tần công tử là đang ghen với đại đương gia, hiểu lầm rồi nên mới hỏi vậy, trong lòng cảm thấy thú vị, khó nhịn được ý cười hiện lên trên mặt, vừa cười vừa dịu dàng giải thích: “Công tử đừng nói giỡn, ta chẳng qua chỉ biết chút chữ, cũng từng tạm thời quản việc trong nhà vài ngày, làm việc lưu loát nên được đại đương gia để mắt mới giao cho chức quản sự. Đại đương gia giữ mình rất nghiêm, trong phòng đến nay vẫn chưa có ai đâu.”

Chưa từng có ai? Tần Tuy Chi khẽ rũ mắt xuống, hắn từng gặp không ít công tử nho nhã tuấn tú trong kinh, nhưng chưa từng thấy ai thật sự giữ mình thanh bạch. Nhớ lại tối qua Chu Tứ vượt tường mà vào, hắn còn tưởng đối phương là người thành thạo mấy chuyện này, không ngờ hóa ra là mình hiểu lầm.

“Là ta đường đột, mong nương tử thứ lỗi.” Tuy vừa rồi lời không quá rõ ràng, nhưng chung quy cũng là có phần mạo phạm danh tiết, nếu trong phòng không chỉ có hai người bọn họ, hắn nào dám đường đột hỏi han như thế.

“Không sao đâu, trong trại quy củ không nghiêm như dưới chân núi, lời nói chỉ là đùa vui, công tử chớ nên để bụng.” Hoàng nương tử chẳng để tâm, từ ngày lên núi đến nay, cuộc sống sung túc hơn trước nhiều, vài câu đùa như vậy so ra còn chẳng bằng mấy lời thô tục mà đám nương tử thường hay nói riêng với nhau lúc rảnh rỗi.

Lúc này, Tật Lê vừa vặn từ trong phòng đi ra, làm bộ như thuận miệng hỏi: “Hoàng nương tử, ta thấy trong phòng sao không thấy để gương đồng?”

Hoàng nương tử nghe nhắc đến gương đồng liền đoán được Tật Lê muốn hỏi lý do vì sao mang gương ra khỏi hộp gương lược, liền cười giải thích: “Gương đồng thời nay đều tráng thủy ngân mà không phủ sơn, thủy ngân có độc, lâu ngày tiếp xúc dễ gây buồn nôn, tổn thân. Đại đương gia vì thế không cho phép mua loại gương này trong trại.

Sáng sớm khi mang hộp gương lược đến cho công tử, ta thấy có gương đồng liền lấy ra, nhưng việc bận quá nên quên không dặn Tiền mụ mụ. Nếu công tử cần chải đầu rửa mặt thì trong kho vẫn còn gương bằng kính giám, chỉ là không tiện bằng gương đồng.”

“Thủy ngân có độc? Ở kinh thành ta chưa từng nghe nói, gương đồng là thứ nương tử và lang quân trong nội trạch dùng thường ngày, nếu thật có độc, sao lại chẳng ai phát hiện?” Tật Lê không cãi, mà mang theo ý thỉnh giáo, bởi nếu lời Hoàng nương tử là thật, thì chẳng phải cả kinh thành, thậm chí cả Đại Yến, những ai dùng gương đồng đều nguy?

“Ảnh hưởng chắc chắn là có, chỉ là nhiều người chưa từng để ý. Ngoài thủy ngân, còn có chu sa dùng để sơn tường, bột chì để đánh phấn—đều có độc cả. Dùng lâu, chẳng những hại thân mà còn ảnh hưởng đến con cái.”

Hoàng nương tử không phải đại phu, nên không nói rõ được đạo lý, nhưng lời ấy chính nàng nghe lần đầu cũng thấy rợn người khó tin.

Chu sa không nói làm gì, thứ ấy chỉ nhà quyền quý mới dùng nổi. Nhà nàng tuy là nhà giàu ở Kỳ Châu, nhưng so với những thế gia ở thượng châu còn kém xa, đừng nói đến chuyện sánh với đám huân quý trong kinh thành.

Nhưng bột chì thì thật sự phổ biến. Không chỉ các nương tử và lang quân thích dùng, ngay cả nam tử cũng thường dùng bột chì để đánh trắng mặt, những thiếu gia chuộng phong nhã còn phải dùng mỗi ngày.

Nàng nhớ năm xưa đại đương gia biết chuyện này còn tức giận mà hỏi, chẳng lẽ bọn công tử bấy giờ đều thân thể yếu đuối, chẳng ai có thể nối nghiệp?

“Chu sa, bột chì cũng có độc sao?” Tật Lê trợn tròn mắt, trong lòng đầy hoài nghi. Những thứ ấy, ngay cả trong cung cũng dùng, nếu thật sự có độc thì chẳng lẽ các quý nhân trong cung cũng…

“Ta nào dám bịa đặt gạt người? Đúng là có độc. Nếu muốn biết rõ cụ thể, Tật Lê ca nhi có thể đến y quán hỏi Tôn ca nhi, bọn họ là đại phu, chắc chắn rõ hơn ta.” Hoàng nương tử thấy sắc mặt Xương Bồ càng lúc càng kém, liền nghĩ đổi đề tài, sợ Tần công tử vì chuyện này mà cơm trưa cũng chẳng nuốt nổi.

“À phải, khi nãy quản sự bếp núc là Ân thẩm còn dặn ta nhắn với công tử, nếu công tử muốn ăn gì cứ việc phân phó. Trong trại người đông, nguyên liệu nấu ăn cũng đầy đủ, chỉ cần không phải của hiếm thì đều có thể làm được. Ân thẩm lúc nào cũng lo công tử ăn không ngon, nên công tử cứ yên tâm mà dặn.”

Phòng bếp nấu cơm tập thể chẳng dễ gì, nhưng nương tử và lang quân giỏi tay nghề nào chẳng muốn có dịp trổ tài. Đại đương gia không quá coi trọng ăn uống, huynh đệ trong trại ăn gì thì hắn ăn nấy. Dù là mùa hè uống băng thuốc lạnh cũng không hề độc chiếm, hắn có thì huynh đệ cũng có.

Chính bởi thế, trong mắt đám mãng hán trong trại, đại đương gia là người cực kỳ trọng nghĩa khí. Nhưng đám thô tử thì vui, còn các nương tử trong bếp lại ít có cơ hội trổ tài. Nay trong trại có phu lang của đại đương gia, đúng là lúc họ thể hiện rồi.

“Nếu vậy, thật có chuyện muốn phiền đến.” Tần Tuy Chi hiểu ý tốt của Hoàng nương tử, không từ chối.

“Công tử cứ phân phó.” Hoàng nương tử nheo mắt cười, không sợ Tần công tử nhờ vả, chỉ sợ hắn quá khách sáo, như vậy chẳng khác gì coi các nàng là người ngoài.

“Mùa hè nóng nực, chúng ta lại từ kinh thành đến, chưa quen sống khổ như thế. Tuy trong phòng đã có chuẩn bị băng bồn, nhưng hạ nhân theo ta đến chỉ e cũng cực nhọc, chẳng hay có thể cho họ ít băng thuốc giải nhiệt?”

“Chuyện nhỏ ấy mà, công tử không cần lo. Mấy năm nay mùa hè ngày càng oi, đại đương gia đã mở rộng hầm băng, đủ cung ứng cả trại. Băng thuốc lạnh cũng đầy đủ.” Hoàng nương tử đáp chắc chắn, không hề để lộ việc đã an bài hết người theo Tần Tuy Chi đến ở đâu.

Lời tới mức này là đủ. Dù không hỏi được chuyện ngoài lề, Tần Tuy Chi cũng có thể chắc chắn người của Chu Tứ sẽ không bạc đãi thuộc hạ của hắn. Còn chuyện về Yến Cẩn, e rằng phải để kẻ hầu ngoài mặt lạnh kia tìm cách tiếp xúc mới mong có kết quả.

Sau khi nói xong những việc cần nói, Tiền mụ mụ cũng tranh thủ kể mấy món trong phòng còn thiếu để Hoàng nương tử tiện tay mang về, rồi tiễn nàng ra cửa.

Trong phòng chỉ còn người nhà, Tật Lê liền không nhịn được lên tiếng: “Công tử, lời Hoàng nương tử liệu có quá lời? Chu sa, bột chì… trong cung cũng dùng mà, nếu thật có độc thì chẳng phải…”

Tật Lê không dám nói tiếp. Đời nay hoàng thượng thích màu đỏ, chẳng như các triều trước dùng xanh làm chính, chu sa tường hồng đẹp rực rỡ. Không chỉ trong cung, ngay ngoài cung các đại nhân cũng thích, trong nhà đều sơn chu sa. Giờ nói chu sa có độc, vậy cả kinh thành chẳng phải ai cũng nguy?

“Chu Tứ đối đãi người khác thế nào?”

“Nhìn cách Hoàng nương tử và người trong trại hành sự, Chu đại vương đối đãi người chắc là rất tốt.” Tật Lê không hiểu công tử hỏi vậy để làm gì, đành thành thật trả lời.

“Trại này có thiếu tiền bạc không?”

“Không thiếu. Của hồi môn công tử nhiều như thế, bọn họ chẳng hề ngó ngàng. Trong tay tiền bạc chắc là gấp mười, gấp trăm lần chúng ta.”

“Nơi này, nương tử lang quân có thích đẹp không?”

“Nhìn cách ăn mặc thì toàn phục sức diễm lệ, chắc chắn thích đẹp.”

Tần Tuy Chi ba lần hỏi, ba lần được đáp, Tật Lê Xương Bồ bỗng tỉnh ngộ. Gương đồng dù quý, nhưng với thổ phỉ đại vương giàu có như vậy, nếu không thực sự có độc, sao lại kiêng kỵ đến mức không cho mua?

Thủy ngân như thế, chu sa, bột chì chắc cũng chẳng khác.

“Thế thì làm sao cho phải? Ta đi gọi đại phu đến bắt mạch cho công tử.” Xương Bồ hoảng hốt. Nếu thủy ngân có độc, công tử từ nhỏ dùng gương đồng, e là cũng đã trúng độc mà chẳng hay.

“Không cần kinh động. Thủy ngân, bột chì đều là thứ lâu ngày mới gây hại, ta mỗi tháng đều có đại phu thăm khám, chưa từng phát hiện vấn đề. Có lẽ không sao đâu.”

Tần Tuy Chi trời sinh dung mạo xuất chúng, không cần dùng bột chì để điểm phấn, mà là ca nhi giả dạng nữ thì chỉ cần thay y phục là xong, đâu cần ngày ngày nhìn gương đồng như nữ tử?

Hơn nữa, Tần phủ xưa nay thanh liêm, không xa xỉ đến mức sơn cả phòng bằng chu sa, vì vậy vô tình tránh được một kiếp. Chỉ là nghĩ đến a gia thường hay ho khan, e là có liên quan đến gương đồng, chuyện này vẫn nên sớm báo về nhà.

Thấy Tật Lê Xương Bồ vẫn ủ rũ không vui, Tần Tuy Chi liền gọi Tiền mụ mụ mang hộp cơm ra, đem từng món bày lên bàn.

Một đĩa cá lư hấp, một đĩa vịt tám bảo, một phần canh gà ác nấu củ mài, thêm hai món xào nhỏ. Cơm để trong thùng gỗ, đũa chén sắp sẵn. Trong trại vốn dùng cơm tập thể, nên bữa này bốn món một canh, bốn người ăn còn dư.

“Cơm này thơm thật, không thua gì đầu bếp trong kinh thành.” Tật Lê nhỏ tuổi, tính tình hoạt bát, biết công tử không muốn nhắc lại chuyện vừa rồi nên đổi đề tài.

“Đúng là vậy.” Tiền mụ mụ cũng cảm khái. Bà vốn tưởng công tử rơi vào tay thổ phỉ, không phải gả cho tên đầu lĩnh thô kệch thì cơm nước cũng không ra gì. Ai ngờ không những không bị ức hiếp, mà ngay cả món ăn cũng tinh tế thế này. Người khác không biết, chứ bà hầu hạ công tử từ nhỏ, rõ nhất là công tử cực kỳ kén ăn. Đêm qua thấy thổ phỉ ép công tử ăn, bà còn lo công tử vì kén ăn mà chọc giận đại vương.

May mắn thật.

“Các ngươi cũng ngồi ăn đi. Đã đến đây, thì nhập gia tùy tục. Nếu cứ giữ quy củ trong kinh, e người trong trại lại nghĩ ta tự cao tự đại.” Tần Tuy Chi xưa nay đối đãi người thân cận rất tốt. Chỉ là trong kinh quá nhiều phép tắc, hạ nhân ngồi cùng bàn với chủ tử là điều không tưởng, dù là chính thất trong nhà người khác, gặp mẹ chồng khó tính còn phải đứng hầu ăn.

“Công tử bị uất ức rồi.” Tật Lê nói, mắt cũng hoe đỏ.

“Không có gì phải uất ức. Nếu không nhờ Chu Tứ cứu, e là giờ ngay cả xác cũng chẳng biết nằm nơi nào.” Tần Tuy Chi không phải kẻ vong ân, ơn cứu mạng của Chu Tứ, hắn ghi lòng tạc dạ.

“Công tử chẳng lẽ định thật lòng làm phu lang của tên thổ phỉ kia?” Tật Lê trừng mắt. Dù Chu đại vương không xấu, nhưng so với công tử vẫn có phần không xứng. Nhà hắn công tử ghét nhất mấy trò lấy thân báo đáp, sao nay lại xoay tâm đổi ý?

Tần Tuy Chi không có vẻ thẹn thùng của ca nhi khi nói chuyện cưới gả, ngược lại bình thản như khách ngoài cuộc: “Nếu ơn cứu mạng đều cần lấy thân báo đáp, e là ta phải gả mấy phu quân rồi.”

Hơn nữa, chưa nói đến hắn, Chu Tứ cũng chẳng có ý cưới hắn. Giữ hắn ở lại sơn trại, ngoài khả năng muốn tránh triều đình trả thù, nhất định còn có lý do khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play