Edit Ngọc Trúc

“Lưu ly với tử kim không xung đột, chỉ là miệng lò không giống nhau.”

Lý sư phó nói xong liền xoa tay bước vào phòng. Lưu ly bây giờ là món hàng lớn, quan lò cũng có làm, nhưng chi phí cao, hàng tốt thì đều đưa vào cung, nhà thường dân cũng hiếm khi nhìn thấy.

Cho nên, mấy ông thợ lò liền bị đại đương gia thúc ép bắt đầu nghiên cứu cách nung lưu ly. Tóc trên đầu từng nắm từng nắm rụng vì phiền não. Nguyên liệu gì dùng, đại đương gia chỉ định. Nung sao cho ra thành phẩm, cũng là đại đương gia định. Nhưng những thứ họ làm ra đều không lọt mắt đại đương gia.

Cứ chịu đựng như thế, cuối cùng cũng có chút tiến triển, nên gọi đại đương gia đích thân đến xem thử.

Lý sư phó từ trong phòng lại bước ra, tay ôm thêm một chiếc hộp gỗ nhỏ có khóa. Ông móc chìa từ cổ ra, mở hộp, để lộ ra bên trong một chiếc gương tay nạm bạc tinh xảo khiến mắt Chu Tứ sáng rỡ.

Vừa thấy thần sắc đại đương gia, Lý sư phó liền biết việc ổn rồi, vuốt râu, vẻ đắc ý mơ hồ hiện rõ. Ông tiếp tục nói: “Lần trước lúc thử lò, chúng ta thêm chút chì hoàng, quả nhiên ra được lưu ly trong hơn nhiều. Bây giờ làm gương như vậy thì không thành vấn đề, nhưng muốn sản xuất hàng loạt e rằng không kịp. Sau này ta sẽ bàn lại với mấy người kia tìm cách khác.”

Kỳ thực, lưu ly vốn đã có thể nung ra từ lâu, chỉ là dùng phương pháp thổi để làm ra sản phẩm, dù tùy tiện lấy một cái cũng bán được giá cao. Nhưng những món ấy độ trong suốt quá thấp, cách xa yêu cầu “sáng trong” của đại đương gia, khiến đám thợ lò chán nản.

May mà trời không phụ lòng người, họ không ngừng điều chỉnh nguyên liệu, thử tới thử lui, cuối cùng cũng có thành quả. Nhưng nếu muốn như đồ sứ, mỗi lò đều ra hàng loạt, thì đừng mơ.

Chỉ riêng nguyên liệu soda thôi, đã là cực phẩm, phải tìm đủ loại cổ liệu pha chế. Đám sư phó bọn họ ngày đêm cật lực mới ra được chút thành quả ấy, không thể nói không đắng cay.

“Dùng thủy ngân?” Chu Tứ vẫn chưa rời mắt khỏi chiếc gương bạc trong tay. So với mấy cái gương đồng hiện tại, rõ ràng sáng sủa hơn nhiều. Món này đừng nói ở Kỳ Châu, ngay cả kinh thành mà có, e là các cô nương, lang quân tranh nhau mà mua. Tuy giá cao, nhưng lời lãi cũng lớn.

“Không sai. Hiện tại đều phải mua từ tiệm thuốc, không rẻ chút nào. Nếu đại đương gia tìm được mỏ chu sa, món này mới thật sự lời lớn.”

Làm gương đồng bây giờ đều cần dùng thủy ngân, đây là cách duy nhất hiện tại có thể thực hiện được.

Thủy ngân vẫn là thứ đắt đỏ, nếu bọn họ tự tìm được mỏ chu sa, rồi mời một đạo sĩ có bản lĩnh về, mấy thứ như thủy ngân hay chì hoàng đều có thể tự chế ra.

Người không có, ta có. Phí tổn hạ thấp, không phải lời lớn thì là gì? Nếu có thể sản xuất số lượng lớn, đến cả lợi nhuận đồ sứ cũng phải nhường đường.

“Sơn tầng có vững không?” Thủy ngân có độc, trong thời đại chưa công nghiệp hóa, dùng thủy ngân làm gương chẳng qua là bất đắc dĩ.

Dù bây giờ kẻ sĩ dùng bột chì chu sa lên người chẳng ngán, nhưng tự họ tìm chết khác với mình đem người khác đi tìm chết, vẫn có chút phân biệt.

“Chắc chắn. Hại thế nào chúng ta đều rõ, dùng vài chục năm cũng chẳng sao.” Người có tay nghề, đương nhiên có tự tin. Mấy chục năm sau, gương thế hệ này e cũng bị đào thải rồi, sẽ có vật liệu tốt hơn thay thế. “Nếu đại đương gia thật sự định làm vụ này, ta sẽ giục đám tiểu tử kia mau chóng động tay, ít nhất cũng phải tích trữ được một lô hàng.”

“Ừ, làm trước một lô.” Biên cương vừa dứt chiến sự, triều đình nhất định phải nghỉ ngơi lấy lại sức. Thương lộ một năm tiêu điều sẽ sớm hồi sinh, đây chính là lúc làm ăn tốt nhất.

“Được, chuyện đạo sĩ thì đại đương gia phải để tâm.” Lý sư phó vẫn nhớ tới phí tổn. Bằng mọi cách cũng phải kéo được một đạo sĩ về. Người có nghề lo chuyện của người có nghề họ chỉ lo việc lò, còn nguyên liệu cứ để đạo sĩ cung cấp.

“Ta sẽ phái người đi tìm.” Mấy đạo sĩ có bản lĩnh luyện đan đều được nhà giàu cung phụng, bình thường muốn gặp còn khó. Muốn kéo người về, chỉ có cướp. Nhưng chuyện cướp người, Chu Tứ còn phải tính toán cẩn thận.

Đến giờ chính ngọ. Bây giờ dân chúng thiếu ăn, nhiều nơi đến trưa còn không dám ăn. Nhưng Hắc Hùng Trại không thiếu lương, sớm đã sống như nhà giàu, ba bữa không thiếu. Nhất là bữa trưa, canh phải trong, thịt phải ngon, đều là kỳ công nấu nướng.

Bên Tần công tử, vì thân phận đặc biệt, hôm qua trong yến hỉ dù là cơm chung, không ai dám lơ là, khiến Ân thẩm thấp thỏm không yên. Sáng nay vẫn theo lệ thường là cháo và màn thầu, tới trưa liền gấp rút giết gà vớt cá, chuẩn bị làm tiệc nhỏ riêng cho tân lang quân.

“Đại đương gia ăn chung một mâm, giờ lại đặc biệt làm tiệc riêng, không biết có bị lắm lời không.” Trương lang quân phụ trách nấu ăn vừa dọn đồ vừa than. Nhà bếp bận rộn từ sáng sớm đến tối, nhưng đám lang quân nương tử không ai dám lười, không chỉ vì đại đương gia có ơn cứu mạng, mà còn bởi mỗi ngày được trả ba mươi văn tiền công, ai cũng tận lực làm việc.

“Lời này sai rồi. Vừa mới tân hôn, tân lang quân lại là nhân vật thần tiên như vậy, phải chăm chút một chút. Nếu ăn không ngon, làm sao có sức mà sinh cho đại đương gia một tiểu tử mập mạp?” Một bà mụ khác chen lời.

“Ta thấy đại đương gia lại thích ca nhi và cô nương hơn.” Trương lang quân không phải oán giận vì mở tiệc riêng cho tân lang quân, chỉ là sợ không đúng quy củ, đại đương gia trách phạt thì không hay.

“Nói cũng phải, dưới núi bây giờ đến cơm còn không đủ, mà ở đây không chỉ cho ăn no còn dạy chữ, còn hơn con nhà địa chủ.”

“Đúng thế, trại tử ai cũng biết đại đương gia thương tiểu nha đầu và ca nhi. Nay có một vị phu lang như Tần công tử, nhất định được sủng lên tận trời. Mở tiệc riêng là phải rồi.”

“Ta nghe nói đại đương gia còn chưa viên phòng với Tần công tử, tiểu đương gia không biết còn phải chờ đến bao giờ.”

Ân thẩm đứng ngoài cửa nghe suốt một hồi, sắc mặt càng nghiêm. Mấy người đang nói đều là mới lên trại, quy củ chỉ biết một nửa. Tuy lời chưa quá đáng, nhưng cũng khiến người khó chịu.

Nếu mặc kệ, sau này e rằng còn dám nói những lời khó nghe hơn. Vì vậy, Ân thẩm bước vào phòng bếp. Mấy người đang đùa giỡn liền tái mặt. Quả nhiên, Ân thẩm nói:

“Cẩn thận lời ăn tiếng nói. Ngày thường nói đùa thôi thì được, giờ Tần công tử là phu lang chính thức của đại đương gia, không đến lượt các ngươi bàn luận.”

...

“Thật kỳ cục. Ta biết phụ nhân, lang quân tụ nhau dễ buôn chuyện, nhưng nào có chuyện bàn về đại đương gia, lại còn là việc trong phòng. Không quản nghiêm, sớm muộn cũng bị đuổi xuống núi.” Ân thẩm đưa hộp cơm cho Hoàng nương tử, kể lại chuyện trong bếp.

“Mấy người đó lên trại không lâu, cũng là người có số khổ, tạm thời chưa bỏ được thói quen cũ cũng phải. Ân thẩm cứ yên tâm, vốn nên nghiêm quản từ sớm, chỉ là dạo gần đây ta bận quá.”

Hoàng nương tử tuy ở trại không quá lâu, nhưng biết chữ, xuất thân từ nhà khá giả, cũng từng quản gia. Nếu năm đó không bị cướp trong ngày thành thân, giờ cũng là chính thất quý bà ở nhà ai rồi.

Nàng có bản lĩnh quản người, nên nội vụ trong trại nhiều việc đại đương gia đều giao nàng xử lý. Ân thẩm nói mấy người kia trước kia là quả phụ, hoặc có huynh đệ dưới núi, không ngại thân phận thổ phỉ mà nguyện theo lên núi. Cũng có người giống Ân thẩm, được huynh đệ trong trại cứu giúp nên lên núi báo ơn, toàn là người thành thật. Nhưng miệng còn quen buôn chuyện, là tật cũ của người quê, phải sửa.

Tuy không phải tội to, nhưng đại đương gia từng nói: “Một lời hay sưởi ấm mùa đông, một câu ác lạnh người tháng sáu.” Nhàn ngôn toái ngữ nhiều, rồi sẽ có kẻ quá lời. Vụ này phải quản.

Quản nghiêm, nếu không khiến huynh đệ oán giận, chẳng khác gì nàng làm sai. May mà chuyện này không mới, Hoàng nương tử từng có cách. Gọi đám người đó xong việc bếp núc, bắt đi học chữ với bọn trẻ. Lâu ngày không biết chữ cũng xấu hổ. Từ nay về sau, nếu ban đêm không viết được mười chữ mỗi ngày, sẽ bị khấu mười văn tiền công.

Đừng nghĩ mười văn là ít. Dưới núi, nam nhân một ngày được ba mươi văn đã là khá. Vùng Bắc nghe đâu năm mươi văn, nhưng Kỳ Châu là vùng nghèo, giá không cao. Mất đi mười văn, e là còn đau hơn mất mạng.

Nghĩ xong biện pháp, Hoàng nương tử mang hộp cơm bước vào sân đại đương gia. Bên cạnh đại đương gia không có người hầu, quét nhà, giặt đồ đều là huynh đệ trong trại. Phu lang và người hầu của hắn còn chưa quen sinh hoạt, nên đều nhờ nàng giúp đỡ.

Như hôm nay mang sách sính lễ tới, nàng đã quen mặt với Tiền mụ mụ trong viện. Hai ca nhi hầu hạ bên lang quân ngoài lần đưa vào sân đêm qua, cũng chưa từng tiếp xúc riêng, nhưng chắc cũng dễ sống chung.

Vừa trò chuyện vừa đến cổng, Xương Bồ đã đón lấy hộp cơm.

“Làm phiền Hoàng nương tử. Từ chiều nay, việc ăn uống này cứ để ta và Tật Lê lo.”

“Nếu Xương Bồ ca nhi đã nói vậy, ta tất nhiên nghe theo. Mấy phòng bên cạnh ta đã dọn xong, hai vị ca nhi và Tiền mụ mụ chưa sắp xếp ổn thỏa, nếu công tử cần gì, cứ bảo ta là được.” Nàng vui vẻ trò chuyện cùng hai ca nhi.

Tần Tuy Chi lặng lẽ nghe một hồi, chợt hỏi: “Có giấy và bút mực không?”

“Có chứ, nếu công tử không gấp, chiều ta đem qua. Còn nếu cần ngay, ta vào thư phòng đại đương gia lấy cho một ít.”

Thư phòng đại đương gia nàng có thể vào, chỉ là chưa hỏi Tần công tử có được vào không. Nhưng trong đó cũng chỉ là sổ sách, mà Tần công tử xuất thân nhà giàu, có khi sau này trại giao cả sổ sách cho hắn. Cũng không phải chuyện to tát.

Tần Tuy Chi tâm tư tinh tế, nghe xong lại nghĩ lệch. Tuổi này lang quân trong nhà thường có người hầu, nhà gia giáo còn đỡ, chỉ có một chính thất, hoặc thêm một thông phòng. Nhưng đây là trại phỉ, mà Chu Tứ lại là thủ lĩnh.

Tiền lương không thiếu, người hầu vài vị cũng không lạ. Như vị Hoàng nương tử này, búi tóc kiểu phụ nhân đã có chồng, dung mạo xinh đẹp, làm việc gọn ghẽ, nếu ở dưới núi cũng là đối tượng tốt.

“Hẳn là ta phải gọi tỷ một tiếng nương tử?” Tần Tuy Chi thử hỏi một câu. Hắn chưa từng có thật lòng với Chu Tứ, cũng không có cảm giác gì sâu sắc với thân phận hiện tại. Nhưng giờ đang sống nhờ người ta, nếu Hoàng nương tử thật là người trong phòng của Chu Tứ, có khi đây lại là điểm đột phá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play