Edit Ngọc Trúc

Ra khỏi học đường, trong trại cũng chẳng có gì để dạo, chỗ này không phải kho hàng thì cũng là chỗ ở, đi xa thêm chút nữa là đồng ruộng, nhưng vì mở đất trong núi rừng quá khó, chỉ đủ tự cung tự cấp. Nơi cung cấp lương thực thực sự vẫn là vùng núi thấp bằng phẳng hơn phía ngoài.

Có điều con suối cạnh xe chở nước lại rất được lũ trẻ con yêu thích. Nước cạn, người ta dẫm lên rồi múc nước cũng có đôi phần thú vị, nhưng nghĩ đến tính tình không hợp với Tần công tử, nên chẳng ai nhiều lời.

Tần Tuy Chi vẫn chưa rõ mình trong mắt Chu Tứ là người thế nào, hắn nghiêng cổ quan sát suốt dọc đường đi, những dinh thự từng thấy khi nãy giờ đã tự động hiện lên trong đầu thành một tấm bản đồ. Lúc này hắn mới hiểu, bố cục trại này rất có dụng ý, dù là từ hướng nào xảy ra tình huống, người tuần tra cũng có thể lập tức đến được.

Tần Tuy Chi dừng lại, hơi ngẩng đầu nhìn căn phòng đã xuất hiện lần thứ ba trên đường. Nơi này nằm đúng lối đi lại nhiều nhất trong trại, người qua người lại đều không thể tránh, một căn phòng như thế... rõ ràng là trọng điểm.

“Chỗ đó để làm gì?”

Chu Tứ nhìn theo hướng Tần Tuy Chi chỉ, khóe miệng nhếch cười: “Nhà xí.”

...Nhà xí? Tần Tuy Chi nghẹn họng. Trong nhà các thế gia, phòng xí đều là tách riêng thành một gian, bên trong có bồn cầu, lại còn luôn đặt hương thơm. Dù có thêm vụn gỗ, linh tinh mấy món che mùi, vẫn khó tránh một số lúc nặng mùi. Vậy nên nhà xí thường được xây tách biệt ở chỗ yên tĩnh.

Còn những nơi như tửu lâu, nhà xí đều ở tít tận ngoài đường, tránh để khách bị ảnh hưởng. Vậy mà Hắc Hùng Trại này lại dám chen nhà xí vào gần khu nhà chính, bố trí như vậy chắc là để tiện cho lính tuần tra giữa đường đi đường về.

Chỉ là đi suốt một đoạn đường đến giờ, hắn chưa từng phát hiện nơi nào có mùi xú uế, nếu đây thật sự là nhà xí, vậy họ dùng thứ gì mà che mùi hiệu quả đến thế?

Chu Tứ liếc thấy sắc mặt Tần Tuy Chi thay đổi, không ngờ vị mỹ nhân này lại có nhiều biểu cảm đến vậy chỉ vì chuyện nhỏ thế này.

“Muốn vào xem thử không?”

Chu Tứ mời một cách tự nhiên, làm Tần Tuy Chi thoáng do dự, cuối cùng vẫn lắc đầu. Cùng Chu Tứ đi dạo trại còn được, chứ cùng nhau đi tham quan nhà xí, thể thống gì chứ.

Chu Tứ đương nhiên chỉ đùa. Mời người đi xem nhà xí đúng là có chút kỳ quặc, hắn cũng biết Tần Tuy Chi sẽ không đồng ý. Một công tử được nuôi dạy tinh tế như thế, tất nhiên sẽ tránh xa những nơi dơ bẩn. Huống hồ sân hắn ở cũng có nhà xí riêng, chỉ là từ hôm qua đến giờ, vị Tần công tử này gần như chẳng ăn gì, chỉ e còn chưa có lúc cần đến.

Chỉ là nghĩ đến... thời đại này tuy không có bồn cầu xả nước sứ trắng như đời sau, nhưng chỉ cần có tiền, đến cái nhà xí cũng có thể chơi ra đủ kiểu. Nếu thật sự tận mắt thấy cấu trúc bên trong, cũng phải tấm tắc một câu: khéo thật.

“Mặt trời lên cao rồi, nếu ngươi còn muốn dạo thêm, đợi đến chiều ta lại đưa đi, giờ thì về trước được không?” Chu Tứ hiểu rõ làn da mỏng manh của hắn không chịu được nắng phía nam, đặc biệt lại đang giữa hè. Mới chỉ gần đến trưa mà mặt Tần Tuy Chi đã hơi hồng lên, nếu tiếp tục nữa, e là say nắng mất.

Tần Tuy Chi quả thực cũng không chịu nổi nữa. Dù gì cũng là người được nuông chiều từ bé, đến nơi xa lạ, thời tiết và môi trường đều khác, khiến hắn khó thích ứng. Gật đầu đồng ý, đi theo Chu Tứ trở về.

Trên đường về, Chu Tứ còn dặn: “Chính ngọ nếu thấy nóng quá, có thể sai người tìm Hoàng nương tử—là người đã đưa đồ tới sáng nay. Nàng hay ra vào sân ta, dễ tìm. Đến lúc đó bảo nàng đem ít băng đặt trong phòng giải nhiệt. Bếp cũng có thuốc nước mát, chỉ là đừng dùng quá nhiều. Ngươi vốn sống ở phương Bắc, giờ vào phương Nam, khí hậu chưa quen, dùng mát quá dễ sinh bệnh.”

Tần Tuy Chi không ngờ người này lại tinh tế đến vậy, liền cảm kích gật đầu, bước nhanh về viện.

Chỉ là suốt dọc đường, toàn là Chu Tứ lải nhải căn dặn, Tần Tuy Chi thỉnh thoảng gật đầu ứng tiếng, còn Xương Bồ và Tật Lê đi sau lại giả vờ câm điếc, yên lặng như thể không tồn tại.

Tới cổng viện, Chu Tứ dặn nốt mấy điều cấm kỵ trong trại rồi nói còn việc, lập tức rời đi.

“Tên đại vương thổ phỉ này đúng là cẩn thận, dọc đường nói ra bao nhiêu điều mà chúng ta trước đó không để ý đến.” Tật Lê nhìn theo bóng Chu Tứ rời đi, thở ra một hơi cảm thán.

Tần Tuy Chi khẽ lắc đầu. Chu Tứ đang cố ý tránh né. Hắn đoán, nếu không có gì bất ngờ, lần sau gặp lại người này, chắc phải đến sáng sớm mai.

Dù sao bản đồ đại khái trong trại cũng đã nhớ rõ, có đi tiếp hay không cũng chẳng còn quan trọng.

Tần Tuy Chi dẫn Xương Bồ và Tật Lê bước vào sân, liền thấy Tiền mụ mụ đang đứng giữa viện ngó quanh.

Bà vừa trông thấy ba người, lập tức nở nụ cười, cầm trong tay một chùm chìa khóa cùng một quyển sổ sách đi đến.

“Công tử, sáng nay Hoàng nương tử trong trại đến, đem của hồi môn của ngài đưa tới, còn sắp xếp mấy gã sai vặt và nha đầu thường dùng đến viện.” Tiền mụ mụ nói xong giao sổ và chìa khóa cho Xương Bồ, lại tiếp lời, “Tôi cứ tưởng của hồi môn này thể nào cũng bị thổ phỉ chiếm đoạt, ai ngờ mọi thứ đều được sắp xếp đâu ra đấy, còn làm riêng kho chứa đồ, đúng là không đoán được.”

Quả thực là xem nhẹ Hắc Hùng Trại. Không nói đâu xa, ngay trong kinh thành, lắm thiếu gia nếu có cơ hội động đến của hồi môn công tử, thì ăn đến không còn mảnh vụn là chuyện thường. Huống chi của hồi môn Tần Tuy Chi gần cả trăm rương báu vật, ngay cả hoàng thượng gả công chúa còn chưa chắc có được bút tích lớn như thế.

“Mới nãy ra ngoài, ta thấy trại này nhìn qua mộc mạc, nhưng chỉ tính riêng nhà kho đã hơn mười cái, xem ra bạc chẳng thiếu.” Xương Bồ nhận lấy sổ, cũng không khỏi mừng rỡ vì của hồi môn còn nguyên vẹn, dù sao trong tay mình mới là yên tâm.

“Ta đã thêm vào một số vật dụng cần thiết trong phòng, hai ngươi xem còn thiếu gì thì buổi trưa bảo Hoàng nương tử đưa tới.” Tiền mụ mụ vẫn là người lo cho mọi việc của công tử, nếu Tần Tuy Chi cần gì gấp, thì cũng là Xương Bồ và Tật Lê rõ nhất.

“Ừ, ta với Xương Bồ đi xem qua một lượt.”

Tần Tuy Chi lại không mấy bận tâm đến chuyện của hồi môn. Dù sao đã dừng chân ở Hắc Hùng Trại, những thứ kia cũng chỉ là vật chết, để trong tay ai cũng chẳng khác gì. Sáng nay ra ngoài một canh giờ đã khiến hắn hơi mệt, liền vào phòng trước.

Nơi ở của đại đương gia Chu Tứ thật quá đơn sơ, đến vài món đồ cơ bản cũng chẳng có. Nhờ Tiền mụ mụ bố trí lại, mới có chút dáng vẻ giống phòng ngủ trong kinh thành, khiến Tần Tuy Chi ánh mắt thoáng xẹt qua nỗi mất mát—không biết sau này còn có thể trở về được không.

Ngày trước ở kinh thành, hắn thích ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Tiền mụ mụ biết thói quen ấy, nên đã sắp ghế sẵn bên cửa sổ. Ngoài khung cửa là một giàn nho, trái nho hãy còn xanh nhỏ, nhưng nhìn cũng đủ biết, chỉ thêm ít hôm nữa là có thể ăn rồi.

Tường cao, kho rộng, tạm không xưng vương. Tần Tuy Chi nhắm mắt. Chu Tứ càng chủ động lộ thông tin, càng chứng tỏ hắn muốn giữ người lại nơi này.

“Ơ, gương lược... gương đồng không thấy đâu.” Tật Lê đột nhiên hô.

“Không thấy? Làm sao có thể, hôm qua trên đường ta còn lấy ra cho công tử dùng mà.” Xương Bồ nghe vậy vội chạy tới. Gương đồng thời này cực kỳ xa xỉ, lại là vật dễ hỏng, dùng lâu còn phải thuê thợ đánh lại cho sáng, nên bình thường đều được cất kỹ trong hộp gương lược, đến lúc cần mới lấy ra.

Xương Bồ cùng Tật Lê lục tung hộp gương lược, gương đồng công tử dùng không phải loại nhỏ, vậy mà quả thật không thấy.

“Thật không thấy... chẳng lẽ bị người trong trại lấy mất?”

Hai người nhìn nhau, mới nãy còn nói người trong trại không hề động đến của hồi môn, giờ đầu tiên mất đồ lại là gương đồng. Nếu thật sự vì tham tiền, thì những vật quý giá kia không lý nào lại không mất, sao lại chỉ lấy mỗi một chiếc gương?

“Buổi trưa hỏi Hoàng nương tử là rõ.” Tần Tuy Chi lên tiếng. Chẳng qua là một cái gương đồng, có gì đặc biệt sao?

“Hu ——” Chu Tứ kéo dây cương, cho ngựa Hắc Truy dừng bước, rồi xoay người xuống. Sáng nay đồng ý lời mời của Tần Tuy Chi vốn là nói cho có, bởi trong cái Hắc Hùng Trại rộng lớn này, người làm việc đã thiếu, người có thể quản lý còn thiếu hơn. Hắn là đại đương gia, không thể thật sự rảnh rỗi mãi.

Vừa rời khỏi viện nơi ở mỹ nhân, hắn lập tức cưỡi ngựa phi thẳng tới diêu khẩu. Ở Đại Yến, nghề đồ sứ đã thuần thục từ lâu. Một mẻ gốm sứ ra lò đem đi buôn đường biển, lời lãi có thể gấp mấy lần.

Diêu khẩu này chính là một trong những nguồn thu lớn của Hắc Hùng Trại. Gốm ngói cũng nung, nhưng phần nhiều là dùng trong trại. Còn lại đều là men xanh, hiện đang rất thịnh hành trên thị trường. Sĩ phu nào cũng muốn có một bộ thật đẹp để tiếp đãi khách, giới thương nhân dân gian lại càng bắt chước, vì vậy đồ sứ men xanh càng bán chạy.

Cũng phải nói, sinh ý đồ sứ phát triển được thế này, phần lớn là nhờ Chu Tứ có hiểu biết đôi chút. Nếu thật phải ra tay làm, hắn thua cả tay mơ, nhưng chỉ cần có thợ giỏi và hiểu nguyên lý, thì làm ra thứ tốt cũng chẳng phải chuyện khó. Cho nên, tại diêu khẩu này, người không đủ là điều thường thấy, bán không hết lại chưa từng có.

Dắt Hắc Truy vào trong, Chu Tứ đi thẳng đến lò, xung quanh có người tuần tra nhưng không ai cản. Bên trong một lò đang mở ra, là mẻ tử kim men gốm vừa hoàn thành, đại sư phó trong lò đang tụ lại xem thành phẩm, không ai để ý đại đương gia mới đến.

“Lần này men tử kim nung quá đẹp, đợi lát nữa làm mẻ men đen xem sao, đại đương gia thích mấy món đen thui kia, nhân dịp thành thân cũng nên tặng quà gì đặc biệt một chút.” Một sư phó nói đùa.

“Ta lại thích lưu ly hơn.”

Chu Tứ chợt tiếp lời, khiến cả đám đại sư phó giật mình. Quay đầu thấy là hắn, người đứng đầu vội vuốt râu, trừng mắt nói: “Đại đương gia, hôm nay không phải là ngày đại hỉ sao, sao lại đến đây?”

Người trong lò đều là bậc trưởng bối, phần lớn nhìn Chu Tứ lớn lên, nên so với mấy tên tiểu tử khác trong núi, họ càng có vài phần nghiêm khắc. Mới rồi mấy món tử kim men suýt bị làm rơi, tuy nguyên liệu không thiếu, nhưng nghèo khó lâu ngày, cái gì cũng trân quý.

“Cưới vợ xong vẫn phải làm việc. Hôm kia không phải gửi thư nói lưu ly đã có tiến triển sao? Thế nào hôm nay lại bắt đầu nung tử kim men?”

Chu Tứ không nhắc đến chuyện vui hôm qua. Hôn sự tuy vội vàng, cũng chỉ kịp đãi một bữa cơm cho huynh đệ trong trại. Người ở những nơi khác chưa kịp về, nhưng tin tức đều đã tới. Ít nhất mọi người đều biết, đại đương gia không còn độc thân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play