Edit Ngọc Trúc
Đương nhiên, giúp thì tuyệt đối không thể giúp. Chớ nói thân thể Giang Lâu đã sớm mục rỉ, có xuống đó chẳng phải là đưa mạng, riêng chuyện lúc này mà mở cửa thành, chẳng khác gì dẫn sói vào nhà?
Mắt thấy nhân thủ của Tiền Bảo Lai liên tục bị đánh lui, lúc này mà khai mở thành môn, chẳng phải là để người ta ào vào phủ thành bắt bá tánh làm con tin, lại còn rước thêm một đống phiền toái hay sao? Dù cho Giang Lâu là văn nhân, cũng không đến mức đạo lý ấy mà không hiểu. So với việc xuống dưới góp loạn, chi bằng đứng trên cửa thành tĩnh quan biến hóa còn hợp hơn.
Dưới cửa thành, Trịnh Thiết đúng là như cá gặp nước, nhận ra năm trăm tinh binh này vẫn còn hữu dụng, liền dặn dò huynh đệ đừng vội hạ sát, có như vậy đối phó mới cần tốn chút công phu, nhưng với một người như Trịnh Thiết, đánh một chục đại hán như chơi, căn bản không là vấn đề.
Hắn thậm chí còn thấy tên lính vô lại dưới trướng Tiền Bảo Lai đang vây đánh ca nhi Thanh Phong Trại, lập tức một cước đá văng một tên, rồi lại tung chân đá luôn tên ngã trên đất, làm đổ luôn mấy kẻ bên cạnh.
Ca nhi kia được cứu, ban đầu còn cảnh giác, nhưng thấy người tới không có ý định động thủ với mình thì lập tức cùng phối hợp tác chiến. Địch của địch là bạn, đạo lý ấy hắn hiểu rất rõ.
Ước chừng nửa canh giờ, Trịnh Thiết khí thế hừng hực chỉ huy thủ hạ đem năm trăm kẻ nằm la liệt dưới đất trói chặt bằng dây thừng. Đám tư binh trong tay Tiền Bảo Lai đúng là vô dụng đến mức không đỡ nổi một đòn, ăn cơm công nuôi mập cả đám phế vật.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT