Edit Ngọc Trúc
“Thám tử phái đi Dung Châu vẫn chưa truyền tin về sao?” Yến Đế nhắm mắt dưỡng thần, giọng hỏi không có nửa phần lạnh lẽo, nhưng công công hầu hạ bên cạnh lại rùng mình một cái.
“Hồi bệ hạ, vẫn chưa có. Chắc là bị trì hoãn trên đường, dù sao Dung Châu cách kinh thành cũng khá xa, dọc đường lại có thể gặp vài thứ chướng ngại không có mắt, bị chậm trễ cũng là chuyện thường.” Trung công công hầu hạ Yến Đế đã mấy chục năm, không có bản lĩnh gì khác, riêng việc đoán tâm ý đế vương thì lại cực kỳ tinh tường. Trước mắt Yến Đế đã là tức giận, nếu chỉ nói đơn thuần là không có tin, sợ là sẽ bị đổ tội “hành sự bất lực”.
“Đồ vật không có mắt... Đại Yến ta trị trong thiên hạ mà còn có loạn dân dám ngáng đường, xem ra Nam Cảnh trị an thật sự cần phải lưu tâm rồi.” Yến Đế trợn mắt. Nam Cảnh đối với Đại Yến mà nói là miếng xương khó gặm: ăn thì không ngon, bỏ thì tiếc. Nếu không vì lãnh thổ quốc gia là một trong những thước đo sức mạnh, Nam Cảnh đã sớm bị Đại Yến vứt qua một bên rồi.
“Bệ hạ nói rất đúng. Chỉ là lần này quan viên từ Kỳ Châu tuần tra trở về đều nói nơi đó yên ổn, vậy có lẽ loạn là phát sinh ở Dung Châu. Hiện giờ Dung Châu là đất phong của Thành Vương điện hạ, chi bằng bệ hạ ra lệnh để Thành Vương tự mình quản lý cho tốt, cũng không cần huy động cấm quân vượt ngàn dặm đi dẹp loạn, làm kinh động lòng người.”
Trung công công hiểu rõ, Yến Đế cũng không thực sự muốn khai binh. Không nói đến hiện nay tiết trời khắc nghiệt, binh lính nam chinh chưa chắc đã thích ứng được, chỉ riêng chuyện năm nay thiên tai liên miên, lương thực các nơi giảm mạnh, quốc khố tiêu điều chưa khôi phục, lấy đâu ra tiền mà xuất binh? Dù bệ hạ đồng ý, đám văn thần trong triều cũng sẽ không để yên.
“Lão Trung, ngươi nói loạn này thật sự là loạn dân?” Ánh mắt Yến Đế thoáng lạnh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT