Tang thi luôn dễ quên, dù có kích động đến đâu, nhiều nhất nửa giờ là có thể quên sạch những chuyện trước đó.
Vệ Mộ hoàn toàn không nhớ rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng Khanh Nghiêm thì lại nhớ rất rõ.
Nhưng anh không biểu lộ điều gì ra ngoài, chỉ dịu dàng cười, bế Vệ Mộ lên, đem người bỏ vào trong rương hành lý phía trước.
“Chúng ta phải đi rồi.”
Thấy Vệ Mộ cào cào bên cạnh cái rương vẫn muốn bò đi, Khanh Nghiêm không khỏi nhẹ nhàng xoa đầu cậu, đầu ngón tay lưu luyến đan xen trong những sợi tóc khô xơ của Vệ Mộ, rất bất đắc dĩ cúi đầu nói: “Nếu cứ ở đây thì trời sẽ tối mất.”
Vệ Mộ chẳng hiểu Khanh Nghiêm đang nói gì, thậm chí cậu còn không thèm để ý đến Khanh Nghiêm mà cứ trừng trừng nhìn chằm chằm những cái xác xung quanh.
Dù đã no và không thể ăn thêm gì nữa, nhưng mùi máu tươi vẫn cuốn hút cậu, khiến cậu chảy nước dãi, chộn rộn muốn lại gần.
Nhưng tay còn chưa kịp đưa ra thì Khanh Nghiêm đã đóng sập chiếc rương hành lý lại.
Tay Khanh Nghiêm siết chặt trên chiếc rương hành lý, lắng nghe tiếng gầm giận dữ từ bên trong, khóe miệng anh vẫn nở nụ cười.
Đôi mắt đen sâu thẳm của anh giờ đây chỉ còn lại sự đau khổ tột cùng và điên loạn méo mó.
Giọng lẩm bẩm của anh cũng chua chát hơn hẳn: “Ngoan nào, chỉ có như vậy mới bảo vệ được em.”
Anh không muốn nhốt Vệ Mộ vào cái rương hành lý đen kịt, chật hẹp này.
Nhưng nếu ôm Vệ Mộ đi thì vừa bất tiện, không thể kịp thời nhận ra nguy hiểm; hai là đi chưa được mấy bước Vệ Mộ đã có thể tự làm gãy xương cốt của mình vì giãy giụa.
Nếu trực tiếp đặt Vệ Mộ vào trong xe, cậu cũng không hề ngoan ngoãn, chỉ cần một chút sơ sẩy là cậu sẽ dùng đầu húc mạnh vào cửa sổ, lực đạo đủ để làm vỡ sọ não.
Anh chỉ có thể nhốt Vệ Mộ lại.
Nhốt Vệ Mộ trong tầm mắt và sự kiểm soát của mình.
Đợi tiếng giãy giụa trong rương dần lắng xuống, Khanh Nghiêm mới khóa kỹ rương và cẩn thận đặt vào trong xe.
Ngồi trên xe chuẩn bị rời đi, tay đặt trên vô lăng, anh lại chợt nhớ lại cảm giác nhẹ tênh khi vừa bế Vệ Mộ lên.
Đây đâu phải là cân nặng của một người đàn ông trưởng thành!
Nhắm chặt mắt, trước mắt Khanh Nghiêm lại hiện lên hình ảnh Vệ Mộ nằm trong vũng máu khô đen kịt, toàn thân dính máu, ngay cả đứng dậy cũng không nổi, vào cái ngày anh tìm thấy Vệ Mộ mấy hôm trước.
Lúc đó Vệ Mộ đã hoàn toàn biến thành tang thi, trên người rõ ràng đã bị những tang thi khác cắn xé.
Phần bụng bên trái chỉ lộ ra một ít xương sườn, nhưng tứ chi lại hoàn toàn hỗn loạn.
Cánh tay và chân không còn được bao bọc bởi lớp da lành lặn, xương cốt lộ ra ngoài trở nên yếu ớt lạ thường. Ngay cả khi đi hai bước, xương đùi cũng có thể gãy đôi ngay tại khớp.
Nghĩ lại dáng vẻ hoàn hảo của Vệ Mộ ngày xưa…
Không thể cứ tiếp tục thế này được!
Khanh Nghiêm mở mắt ra, đôi mắt đỏ hoe, lập tức khởi động xe và phóng đi.
Con người một khi đã biến thành tang thi thì dù thế nào cũng không thể trở lại làm người. Vậy thì anh phải tìm được cách để Vệ Mộ trở nên mạnh mẽ.
Trước đó, anh cần một môi trường an toàn để Vệ Mộ có thể "trưởng thành".
Đêm mạt thế đầy rẫy nguy hiểm, tiếng gầm gừ của quái vật vang lên không ngớt, thỉnh thoảng còn lẫn vào vài tiếng la hét tuyệt vọng, ngay cả không khí cũng nồng nặc mùi máu tươi.
Ngoài quái vật, thực vật đột biến cũng trở nên cực kỳ năng động, cành lá vươn dài, khắp nơi tìm kiếm con mồi đơn lẻ.
Khanh Nghiêm đậu xe dưới một vòm cầu khuất, thả Vệ Mộ ra để cậu tự do hoạt động trong xe, còn mình thì dưới ánh trăng lạnh lẽo cúi đầu nghiên cứu bản đồ.