Ví dụ như tấm bản đồ này vừa nhìn đã biết là do người chuyên nghiệp vẽ tay, những ký hiệu trên đó đều rất rõ ràng, góc dưới bên trái còn dùng bút đỏ viết chữ "Nhất", biểu thị đây là bản đồ khu một.
Trận mạt thế này không phải là một cuộc khủng hoảng tang thi bình thường.
Giữa các tang thi sẽ xuất hiện hiện tượng biến dị, sinh ra những quái vật kỳ dị và mạnh mẽ.
Thực vật và động vật cũng có một phần đã xảy ra biến dị.
Con người từng luôn tự xưng là đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn, kiểm soát toàn bộ sinh vật, giờ đây tự nhiên một lần nữa bị đảo lộn, lại một lần nữa đặt con người vào giữa chuỗi thức ăn.
Trong môi trường sinh thái như vậy, toàn bộ các mảng lục địa cũng xuất hiện biến động lớn, động đất và lũ lụt xảy ra thường xuyên.
Bản đồ cũ đã không thể sử dụng, vì vậy mọi người lấy nam bắc làm giới hạn, chia hai mảng lục địa phía nam và phía bắc thành bốn thành phố và bốn khu vực riêng biệt.
Khu một là khu vực họ đang ở hiện tại, ở phía bắc, khu vực này so với ba khu vực khác tương đối an toàn, chỉ có ba Thi Thành chưa được dọn dẹp.
Thi Thành là những thành phố tập trung tang thi, số lượng tang thi ở mỗi Thi Thành đều có thể đạt đến mức con người không thể tưởng tượng được.
Nơi đây là mồ chôn của loài người, con người tiến vào chính là con đường chết.
Nhưng đây cũng là mục tiêu của Khanh Nghiêm lúc này.
Khanh Nghiêm không quan tâm đến bản thân, anh hiểu rõ rằng Vệ Mộ hiện tại đã không thể quay lại nơi con người sinh sống được nữa.
Vì vậy anh muốn rời xa đám đông, cho Vệ Mộ một môi trường an toàn mà con người không thể phát hiện.
Dù sao, chỉ cần có Vệ Mộ ở đó, nơi nào cũng là nơi anh dung thân.
Cất kỹ bản đồ, phân loại và đặt những đồ ăn và vũ khí thu được lần này vào trong xe.
Giương mắt liền thấy Vệ Mộ đã ăn được nửa con thỏ dài nửa mét.
Cậu đã no, dạ dày không thể chứa thêm, nhưng lại không thể kiểm soát sự thèm ăn, vẫn muốn tiếp tục ăn.
Cố gắng tiếp tục ăn, kết quả còn chưa ăn được hai miếng đã khó chịu nôn một tiếng, sau đó lại như không có chuyện gì xảy ra mà ăn tiếp.
Rõ ràng là một dáng vẻ không đem con thỏ này nhét hết vào bụng thì sẽ không bỏ qua.
Thấy cậu như vậy Khanh Nghiêm vội xông tới, giật lấy con thỏ trên tay cậu gói lại, chờ Vệ Mộ đói thì mới cho cậu ăn.
Vệ Mộ đầu óc chậm nửa nhịp, không phản ứng lại, nhìn đồ ăn trên tay đột nhiên biến mất, còn ngẩn ngơ.
Đợi đến khi phản ứng lại đồ ăn là bị Khanh Nghiêm giật đi rồi, cậu nháy mắt sắc mặt bỗng dữ tợn, gầm rú đi bắt Khanh Nghiêm.
“Gừ! Gừ —”
Thức ăn! Thức ăn của cậu!
Khanh Nghiêm lo Vệ Mộ ăn nhiều sẽ làm hỏng cơ thể mình, tuy rằng rất muốn chiều theo để Vệ Mộ tiếp tục ăn, nhưng cuối cùng vẫn mạnh mẽ cứng rắn thu hồi con thỏ.
Đang định an ủi Vệ Mộ, ai ngờ Vệ Mộ đột nhiên tức giận lao tới, kết quả vì lực đạo quá lớn, cánh tay không có cơ bắp bao bọc truyền đến tiếng "rắc rắc", tiếp theo bị bẻ ngược về sau một góc độ kỳ dị, còn có dấu hiệu muốn rơi ra.
Cậu lại như không cảm thấy đau đớn, trong mắt chỉ có nửa con thỏ bị giật đi kia.
Khanh Nghiêm nháy mắt thay đổi sắc mặt, vội vàng đỡ lấy cánh tay Vệ Mộ, phát hiện cánh tay từ chỗ xương cổ tay bị gãy lìa, đã không thể nối lại được.
Khanh Nghiêm vẫn luôn rất bình tĩnh lập tức đỏ mắt, chỉ có thể cuống quýt dùng áo khoác của mình bọc lấy cánh tay Vệ Mộ, tránh cho cánh tay rơi xuống, đồng thời lo lắng sốt ruột ôm chặt Vệ Mộ, ngăn cậu tiếp tục hoạt động kịch liệt.
“A Mộ đừng như vậy, đừng làm tổn thương chính mình, em giận thì cắn anh có được không?”
Anh cực kỳ sợ, cúi đầu không ngừng lẩm bẩm bên tai Vệ Mộ, nhưng căn bản không thể khiến Vệ Mộ bình tĩnh lại.
Lúc này Vệ Mộ căm hận người đã giật đồ ăn của cậu.
Mãi đến hơn nửa giờ sau, Vệ Mộ quên mất con thỏ đã ăn trước đó, cắn một miếng vào vai Khanh Nghiêm, mới cuối cùng dừng giãy giụa.