Mặt trời gay gắt chiếu xuống vô tình, nhìn quanh đâu đâu cũng thấy những phế tích dưới bóng tối càng thêm khô nóng.
Những tòa nhà cao tầng sừng sững giờ đây bị bao phủ bởi dây leo xanh xám, vươn dài một cách đáng sợ, không nhìn thấy điểm cuối.
Tiếng gầm gừ mơ hồ của quái vật từ xa vọng lại, rồi sau vài tiếng súng vang lên lại trở về yên tĩnh.
Khanh Nghiêm tối sầm mặt nhìn về hướng tiếng súng, đẩy nhanh động tác trên tay. Anh xách theo đồ vật, nhẹ nhàng nhảy từ tầng hai xuống, chạy về phía chiếc xe đang đậu gần phế tích.
Vừa chạm tay vào cửa xe, phía sau anh đã nghe thấy tiếng kéo chốt an toàn của súng.
Không cần ai cảnh báo, anh lập tức giơ hai tay lên, quay người lại. Anh thấy mấy người phía sau đều đang chĩa súng vào mình, rõ ràng là bọn họ không có ý tốt.
“Xe của mày, tao lấy.”
Tên cướp cầm đầu tỏ vẻ hài lòng khi Khanh Nghiêm biết điều, hắn lại hất cằm ra hiệu cho Khanh Nghiêm bỏ đồ đang xách xuống. “Mấy thứ trên tay cũng để lại đây.”
Khanh Nghiêm từ lúc bị súng chĩa vào đầu đã tái mét mặt mày.
Anh trông cực kỳ sợ hãi, đôi mắt đen láy run rẩy, giọng khàn khàn nhưng vẫn dễ nghe, xen lẫn chút lo lắng hỏi: “Có thể đừng nổ súng không?”
"Bảo mày làm gì thì làm đó!" Tên cướp nóng tính quát lên: “Còn lảm nhảm nữa là tao cho mày một lỗ trên đầu bây giờ!”
Tiếng quát này dường như dọa sợ Khanh Nghiêm, anh vội vàng vứt chiếc túi trên tay xuống, cúi gằm mặt. Hàng mi dài run rẩy như cánh bướm, trông anh rất luống cuống.
Thấy vậy, đám cướp không những không đồng cảm mà còn đồng loạt bật cười, tiếng cười tràn ngập sự khinh miệt và độc ác.
Thật ra, bọn chúng đã theo dõi chiếc xe của Khanh Nghiêm từ rất sớm, và chỉ dám ra tay khi đã chắc chắn xung quanh Khanh Nghiêm không có đồng đội nào khác.
Dù sao một người thì dễ đối phó, nếu có đồng đội thì sẽ phiền phức hơn nhiều.
Trong thế giới loạn lạc này, mọi tài nguyên sinh hoạt đều vô cùng quý giá. Tranh giành tài nguyên hữu hạn đã trở thành chuyện bình thường.
Một chiếc ô tô còn chạy được bình thường có thể tiết kiệm không ít công sức và thời gian, thậm chí còn tăng cường độ an toàn khi di chuyển.
Nhưng bọn chúng không ngờ rằng, dù đã đề phòng lâu như vậy, người đàn ông này lại hoàn toàn là một kẻ vô dụng không đáng kể, chắc chỉ là may mắn mới sống sót được đến bây giờ.
Đáng tiếc, vận may của người đàn ông này cũng chỉ đến đó mà thôi.
Bởi vì bọn chúng căn bản không có ý định thả người này đi.
Từ khi mạt thế bùng nổ đến nay, phương châm của nhóm chúng vẫn luôn là thanh trừng tất cả những đồng loại có thể tranh giành tài nguyên với chúng.
Càng ít con người sống sót, bọn chúng càng có thể chiếm được nhiều tài nguyên hơn.
Đối phó với kẻ yếu đuối, nhút nhát này, thậm chí còn không cần lãng phí đạn.
Tên cướp cầm đầu sờ vào con dao găm giắt sau lưng, đồng thời ra hiệu cho đồng đội đi lấy chiếc túi Khanh Nghiêm vừa ném dưới chân.
Chiếc túi nặng trịch, mở ra xem thì bên trong toàn là đồ ăn.
Có đủ loại hộp thức ăn đóng hộp lớn nhỏ, nước khoáng chưa khui, số lượng đủ cho mấy tên ăn cả tuần!
“Khốn kiếp, thằng nhóc này kiếm đâu ra lắm đồ ăn thế!” Tên cướp cầm túi nuốt nước bọt, ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy qua cửa kính xe có một cái rương hành lý rất lớn đặt ở ghế sau, chỉ nhìn qua đã thấy nó dài tới 1 mét.
“Đại ca, trên ghế sau xe còn có một cái rương hành lý nữa!”
Một chiếc túi đã chứa nhiều đồ ăn như vậy, vậy cái rương hành lý kia…
Ánh mắt mọi người sáng rực lên, vội vàng kéo cửa xe, hưng phấn muốn kéo cái rương hành lý ra ngoài.
Giữa tiếng hò reo vui mừng, chỉ có Khanh Nghiêm cả người run lên, không bận tâm đến việc mình vẫn đang bị súng chĩa vào đầu, lo lắng nói: “Đừng động vào vali của tôi!”
Vừa dứt lời, tên cướp cầm đầu đã xông tới trước mặt anh, túm cổ áo anh quăng mạnh xuống đất.
Nhìn Khanh Nghiêm ngã quỵ chật vật dưới đất, tên cướp rút dao găm ra, vẻ mặt lạnh lùng đâm thẳng vào cổ Khanh Nghiêm, “Gặp phải bọn tao thì mày xui xẻo rồi, kiếp sau sống khá hơn chút đi!”
Cùng lúc đó, mấy tên khác cũng đã đặt cái vali xuống đất, tràn đầy mong đợi mở ra.
Nhưng thứ chúng nhìn thấy không phải là vật tư gì cả.
Trong rương chỉ có một con tang thi đầy vết loang lổ, có chỗ thậm chí lộ cả xương trắng đáng sợ.
Con tang thi nằm nghiêng trong rương, ngay khoảnh khắc rương được mở ra, nó lập tức ngẩng đầu lên. Đôi mắt xám trắng dưới ánh mặt trời trông càng thêm rợn người.
Ngửi thấy mùi thức ăn, nó trở nên hưng phấn, từ cổ họng phát ra một tiếng r*n rỉ tràn đầy đói khát.
“Là tang thi!”
Mọi người kinh hãi, không tài nào ngờ trong vali lại giấu một con tang thi!
Chúng theo bản năng lùi lại vài bước, vội vàng muốn nổ súng. Nhưng liếc mắt qua, chúng thấy lão đại của mình không biết từ lúc nào đã ngã gục dưới đất, hai mắt trợn trừng, ôm lấy cổ đang chảy máu, miệng vẫn đóng mở liên tục nhưng chỉ có thể không ngừng phun ra bọt máu.
Còn người đàn ông yếu đuối vừa nãy bị chúng khinh thường thì lại đang đứng yên lành bên cạnh, rất bình tĩnh phủi đi bụi bẩn trên người.
Thấy bọn chúng nhìn mình, Khanh Nghiêm sững sờ, trông có vẻ hơi ngượng ngùng gãi đầu, “Bị các người nhìn thấy rồi, giờ phải làm sao đây?”
“Mày dám giết—”
Một tên cướp thoát khỏi sự kinh hãi, giận dữ muốn nổ súng. Một luồng sáng lạnh lẽo chợt bay ra từ tay Khanh Nghiêm. Tên cướp này thậm chí còn chưa nói hết câu đã bị một vật gì đó đâm xuyên cổ.
Đồng thời, một con dao găm cắm sâu vào bức tường phía sau.
Đây là... sức mạnh gì vậy?
Mấy tên còn lại căn bản không có thời gian phản ứng, Khanh Nghiêm đã di chuyển với tốc độ nhanh đến kỳ dị, xuất hiện trước mặt chúng, dễ dàng vặn gãy cổ họng chúng như một món đồ chơi.
Chỉ trong vài nhịp thở, sáu tên cướp giờ chỉ còn lại một.
“Mày là tiến hóa giả!”
Tên cướp còn sót lại run rẩy giữ chặt khẩu súng. Máu của đồng đội bắn dính trên mặt hắn, hắn phải cố gắng mở to mắt đầy hoảng sợ, cả người run lên bần bật.
Khi động vật bị kẻ thù tự nhiên đùa giỡn trong lòng bàn tay, chúng căn bản không thể có bất kỳ phản ứng bỏ chạy nào, mặc dù trong đầu chúng gào thét "không trốn thì nhất định sẽ chết", nhưng cơ thể lại như bị gỉ sét, hoàn toàn không thể điều khiển.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Khanh Nghiêm tiến về phía mình. Khi Khanh Nghiêm vươn tay về phía hắn, hắn nhắm mắt lại, cố sức bóp cò súng.
Thế nhưng, rõ ràng trong não đã ra lệnh, mà mãi không nghe thấy tiếng súng.
Mở mắt ra, hắn phát hiện bàn tay cầm súng của mình đã biến mất. Phần cuối cánh tay bị cắt cụt, máu đang rỉ ra.
“A—A!!”
Đầu óc trống rỗng, hắn đứng không vững ngã phịch xuống đất, ôm lấy cánh tay đau đớn khóc nức nở, đồng thời đầy sợ hãi lùi mạnh về sau, chỉ muốn tránh xa Khanh Nghiêm tên ác quỷ này.
"Kỳ lạ ghê, anh sợ cái gì? Khi anh làm hại người khác, chẳng lẽ không nghĩ rằng mình cũng có ngày sẽ có kết cục này hả?" Khanh Nghiêm nhìn vẻ mặt sợ hãi của tên cướp, trông có vẻ hơi khó hiểu, giọng nói cũng vô cùng ngây thơ, “Nhưng yên tâm, tạm thời tôi sẽ không động vào anh.”
Cái gì gọi là tạm thời?
Đầu óc tên cướp hỗn loạn, ngay cả việc suy nghĩ cũng trở nên khó khăn.
Hắn theo bản năng dùng bàn tay còn lành lặn của mình sờ khẩu súng cách đó không xa đang nằm dưới đất. Nhưng ngón tay còn chưa chạm tới súng, hắn đã nghe Khanh Nghiêm lại lần nữa mở miệng nói: “Tôi không muốn nghe thấy tiếng súng.”
“Tiếng súng sẽ dọa đến A Mộ, nếu A Mộ bị hoảng sợ, tôi sẽ rất tức giận.”
Mấy chữ cuối cùng lạnh lẽo, ghê rợn, như thể bị một con rắn phun nọc độc quấn lấy.
Tên cướp ngẩng đầu lên, thấy Khanh Nghiêm cong khóe môi, đôi mắt đen láy, không chút ánh sáng co lại cực nhỏ, dùng một ngữ khí tuyệt đối đơn thuần nói: “Cho nên ngoan ngoãn một chút, tôi còn muốn giữ lại anh để nuôi A Mộ đấy.”
Nuôi?
Tên cướp lúc này hoàn toàn không thể hiểu lời Khanh Nghiêm nói. Hắn chỉ đờ đẫn nhìn Khanh Nghiêm đứng dậy, nhìn Khanh Nghiêm đi đến bên cạnh rương hành lý, dùng một tư thế cực kỳ cẩn thận ôm lấy con tang thi xấu xí tàn tạ kia, dịu dàng như đang đối xử với một báu vật dễ vỡ.
Trong đầu hắn đột nhiên nổ tung một tiếng.
Người đàn ông này, đang nuôi tang thi?!
Tên cướp kinh hãi nhìn chằm chằm Khanh Nghiêm, ánh mắt không thể dùng từ "kinh hãi" để hình dung nữa.
Phải điên cuồng đến mức nào mới có thể làm ra loại chuyện này!
Người đàn ông này căn bản không phải là kẻ yếu đuối, mà là một kẻ điên rồ đích thực!