Nhìn chăm chú vào khuôn mặt Khanh Nghiêm đang cười nghiêng, Lâm Tử Nghiệp rõ ràng không cảm nhận được bất kỳ ác ý nào, nhưng vẫn có một linh cảm chẳng lành.

Hai người nhanh chóng đến đích, Khanh Nghiêm xuống xe trước, nhìn quanh một vòng, ánh mắt dừng lại trên vài con chim trên cây.

Cùng lúc đó, từ sâu trong rừng thổi tới một luồng gió lạnh, kèm theo tiếng lá cây xào xạc, còn lẫn với vài tiếng lên đạn.

Sở Ngọc, người vẫn luôn canh giữ ở trại, sớm đã chú ý thấy có một chiếc xe chạy về phía trại của họ, khi xe dừng lại, hắn ta lập tức bước ra khỏi rừng, họng súng chĩa thẳng vào Khanh Nghiêm, giọng điệu đề phòng quát: “Anh là ai!”

"Đây là một tiến hóa giả tôi phát hiện trên đường." Lâm Tử Nghiệp vội vàng xuống xe nói.

Tiến hóa giả?

Đáy mắt Sở Ngọc xẹt qua một vệt tối, hắn ta hừ nhẹ một tiếng nhưng không hề thả lỏng cảnh giác, đồng thời giọng điệu vội vàng nói với Lâm Tử Nghiệp: “Lâm ca, không tìm thấy những người khác hả?”

Lời nói vừa dứt hắn ta còn nhìn vào trong xe vài lần, uể oải nhận ra trên xe chỉ có Khanh Nghiêm và Lâm Tử Nghiệp.

"Xin lỗi." Lâm Tử Nghiệp có chút áy náy, khi nói chuyện ánh mắt cũng ảm đạm đi vài phần.

Sở Ngọc mấy ngày qua vẫn luôn lo lắng sự an nguy của đồng đội, nghe vậy cắn chặt răng, cuối cùng không kiềm chế được cảm xúc mà quát: “Anh em của chúng ta đã mất tích hai ngày, không có tin tức gì, nếu bọn họ thật sự xảy ra chuyện thì sao đây? Anh không tìm được bọn họ, lại mang về một kẻ râu ria như thế này?!”

Khi nói chuyện hốc mắt hắn ta đều đỏ hoe.

Lâm Tử Nghiệp giật mình, thấy Khanh Nghiêm không lộ ra vẻ mặt khó chịu, lúc này mới nhỏ giọng nói gì đó vào tai Sở Ngọc.

Sở Ngọc nghe vậy, nhìn Khanh Nghiêm vài lượt, rồi hít một hơi thật sâu thu lại cảm xúc, hiểu ý gật đầu.

Tâm trạng không vui, thái độ đối với Khanh Nghiêm tự nhiên cũng không tốt đẹp gì, hắn ta trừng mắt nhìn Khanh Nghiêm một cái rồi quát: “Muốn biết cách làm tang thi khôi phục ý thức thì đừng đứng đây nữa, đi theo tôi!”

Ánh mắt hắn ta lướt qua chiếc xe phía sau Khanh Nghiêm, rồi nói thêm: “Đồ đạc của anh cứ để ở đây đi, yên tâm, chúng tôi sẽ không động vào.”

Khi nói ra câu cuối cùng, đáy mắt hắn ta nhanh chóng xẹt qua một vẻ khinh thường, khi Khanh Nghiêm đi về phía mình, hắn ta khẽ nâng cằm: “Đứng lại, tôi muốn lục soát người trước.”

Khanh Nghiêm tính tình rất tốt, cũng không để ý thái độ ngạo mạn của Sở Ngọc, giơ tay lên để Sở Ngọc tùy ý lục soát.

Sở Ngọc không phải lần đầu tiên lục soát người, hắn ta cực kỳ cẩn trọng, ngay cả sợi tóc của Khanh Nghiêm cũng không bỏ qua, lục soát từ trên xuống dưới một lượt.

Trên người Khanh Nghiêm gần như không mang theo vũ khí gì, chỉ có hai thanh dao găm vô cùng đơn giản.

Lấy đi vũ khí trên người Khanh Nghiêm, Sở Ngọc mới dẫn đường đi trước.

Đi chưa được bao xa đột nhiên có vài thiếu niên mười mấy tuổi ló đầu ra từ sau thân cây, ánh mắt họ dừng lại trên người Khanh Nghiêm một chút, rồi vui vẻ chạy đến bên cạnh Lâm Tử Nghiệp hỏi han ân cần.

"Anh!" Trong số đó có một thiếu niên là em trai ruột của Lâm Tử Nghiệp, khi cười lên trên má còn có hai lúm đồng tiền, rất đáng yêu.

"Hôm nay có ngoan không?" Lâm Tử Nghiệp trìu mến xoa đầu cậu ta hỏi.

"Có! Em còn làm thịt một con súc sinh lớn bằng em để ăn nữa." Thiếu niên giơ tay khoa tay múa chân nói.

“Thật giỏi!”

Khanh Nghiêm vẫn luôn im lặng, dường như mọi thứ xung quanh đều không liên quan đến anh.

Trong một không khí hoan ca tiếng cười nói, anh đột nhiên ngửi thấy mùi gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía không xa.

Ở đó có mấy cái lồng sắt nhỏ hẹp, chật chội được làm bằng dây thép gai, trên lồng sắt còn có từng lớp máu thịt bị cào xuống.

Và trong lồng sắt bị nhốt không phải là súc vật nào, mà toàn bộ đều là người.

Có đàn ông, phụ nữ, và cả trẻ con nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play