Nhìn Khanh Nghiêm rõ ràng ngượng ngùng nhưng vẫn muốn tỏ ra bình tĩnh, Lâm Tử Nghiệp trong lòng chợt hiểu ra, đại khái có thể xác định được Khanh Nghiêm là người như thế nào.

Tính cách thẹn thùng, chung tình và dịu dàng.

Loại người này mức độ nguy hiểm sẽ không quá cao, chỉ là tương đối cố chấp và cứng nhắc mà thôi.

Đang cân nhắc, bên ngoài cửa sổ bầu trời xẹt qua một vệt trắng như bụng cá, màn đêm rút đi, ban ngày buông xuống, lại một đêm nữa trôi qua.

Khanh Nghiêm dùng vải sạch sẽ lau kỹ máu loãng trên mặt và miệng Vệ Mộ, rồi lại đặt cậu vào trong rương để chuẩn bị lên đường.

Trong lúc đó, thái độ của Vệ Mộ đối với Khanh Nghiêm vẫn kháng cự, lại gầm lại kêu, nhưng người nhẹ sức yếu, dù có giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi tay Khanh Nghiêm.

Lâm Tử Nghiệp chờ Khanh Nghiêm ngồi lại vào ghế lái, mới hơi tò mò mở miệng hỏi: “Tại sao cậu ấy không cắn anh?”

Anh ta vừa rồi đã thấy rõ, con tang thi này có rất nhiều lần cắn vào tay Khanh Nghiêm, nhưng đều không dùng thêm lực mạnh hơn.

"A Mộ không làm hại người khác." Khanh Nghiêm khẽ nói, không muốn nói nhiều về Vệ Mộ với người khác, “Trại của anh ở đâu?”

Lâm Tử Nghiệp vội vàng lấy bản đồ ra chỉ đường cho Khanh Nghiêm, đồng thời như vô tình nói: “Cho dù tang thi không cắn người, thì cậu ấy vẫn là tang thi, một ngày nào đó sẽ muốn ăn thịt người. Anh xem, quan hệ của hai người trước mạt thế hẳn là rất tốt đi, nhưng bây giờ cậu ấy lại hung ác như một con dã thú.”

Lời nói vừa dứt, Lâm Tử Nghiệp ngẩng đầu, vừa vặn đối mặt với đôi mắt đen thẫm của Khanh Nghiêm.

Trong cặp mắt đó rõ ràng không có cảm xúc gì, nhưng lại khiến Lâm Tử Nghiệp nhất thời cứng đờ tại chỗ, cảm giác như có một thứ quỷ quái ăn thịt người đang gào thét trong tai.

Ngay khi da đầu tê dại, chuẩn bị đổi chủ đề, Khanh Nghiêm đột nhiên cười cười, như thể không để tâm đến lời nói vừa rồi của Lâm Tử Nghiệp, thu ánh mắt về, nhìn về phía trước: “Tôi biết.”

Cho nên dù Vệ Mộ có muốn ăn anh thì cũng không sao.

Ánh mắt anh dừng lại trên bản đồ mà Lâm Tử Nghiệp vừa lấy ra, chữ viết và cách vẽ trên đó giống hệt bản đồ anh có trước đây.

Vẻ mặt càng thêm ôn hòa, ý cười trong đáy mắt cũng càng sâu: “Tuy nhiên có một điều anh nói sai rồi, trước mạt thế, trong mắt A Mộ từ trước đến nay đều không có tôi.”

Một người xuất sắc như Vệ Mộ, làm sao có thể để ý đến anh.

Lâm Tử Nghiệp nghe thế thì sững sờ, rồi đột nhiên thấy hơi buồn cười, nhưng vì tính mạng của mình, anh ta vẫn kìm nén.

Ý tứ trong lời này, chẳng phải là đơn phương tương tư, là một kẻ liếm cẩu sao?

Mặc kệ trong lòng khinh thường Khanh Nghiêm thế nào, trên mặt Lâm Tử Nghiệp đều là vẻ câu nệ cẩn thận, ngậm miệng không nói thêm nữa.

Dù sao chỉ cần trở lại trại của anh ta, muốn biết gì cũng có thể hỏi.

Trại của Lâm Tử Nghiệp vì quanh năm cướp đoạt vật tư của người khác nên cũng không ở một chỗ cố định lâu dài, tránh bị người ta trả thù.

Vị trí đóng quân hiện tại của họ là ở một khu rừng ngoại ô, khu rừng này không có bất kỳ thực vật biến dị nào, được coi là một trong số ít nơi còn chưa bị ô nhiễm.

Sau khi xác định vị trí, Khanh Nghiêm đột nhiên hỏi lại Lâm Tử Nghiệp một lần nữa: “Anh thật sự có cách để tang thi khôi phục lý trí sao?”

"Đương nhiên!" Lâm Tử Nghiệp sợ mình do dự sẽ khiến Khanh Nghiêm nhận ra điều bất thường, vội vàng nói.

Khanh Nghiêm nhìn chăm chú Lâm Tử Nghiệp hai giây, cũng không tiếp tục truy hỏi, mà tìm một trấn nhỏ không có người ở, giấu Vệ Mộ vào một căn nhà trong đó.

Lâm Tử Nghiệp bị trói ở ghế phụ, không có cách nào lái xe bỏ trốn, cũng không nhìn thấy Khanh Nghiêm giấu tang thi ở đâu, chỉ có thể khi Khanh Nghiêm trở về thì kỳ lạ hỏi: “Anh tại sao lại để tang thi của anh ở đây?”

"Bởi vì A Mộ không thích nghe tiếng súng." Khanh Nghiêm không hề phòng bị cắt dây trói Lâm Tử Nghiệp, đôi mắt dài hẹp và trong veo vô hại cong cong, lại một lần nữa lái xe đi tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play