Cuối cùng cũng tan học.
Tôi cầm quyển “Tổng Tài Lạnh Lùng Và Cô Thư Ký Ngây Thơ”, kéo Tống Thư Ngôn theo về nhà tôi.
Cổng trường, tài xế đã đứng chờ sẵn từ lâu.
Lên xe, quản gia đưa cho mỗi đứa một ly nước trái cây, rồi liếc mắt nhìn cuốn sách tôi đang cầm.
Ông nhìn Tống Thư Ngôn, cảm thán sâu xa: “Tiểu thư nhà tôi đã mười năm rồi không cười… À nhầm, không đọc một quyển sách nào. Cậu là người đầu tiên có thể khiến cô ấy chịu đọc. Chắc cậu là một người rất đặc biệt với tiểu thư. Quyển sách này chắc cũng có ý nghĩa sâu sắc lắm…”
Ông nhìn xuống bìa sách, vừa đọc vừa nhíu mày: “Tổng… Tài…Lạnh… Lùng??”
Về đến nhà, tôi chẳng buồn giải thích gì thêm, kéo thẳng Tống Thư Ngôn lên phòng tôi.
Tống Thư Ngôn trông hơi cứng đờ: “Chuyện này… không thích hợp lắm, hay là… sang thư phòng đi?”
Hừm, đàn ông giảo hoạt, tôi nhìn cái là biết anh ta đang có mưu đồ!
Thư phòng thì làm gì có giường? Tôi chỉ có thể ngồi mà đọc, chẳng phải là muốn để tôi mệt chết sao?!
Ồ hô hô, tôi hiểu rồi! Nhất định là anh ta muốn tôi vì mệt mà… thoát vị đĩa đệm thắt lưng! Muốn tôi nằm liệt giường đúng không?!
Nhưng mà đừng hòng! Lưng của bổn tiểu thư, eo của bổn tiểu thư đều là tài sản quý giá, tuyệt đối không thể tổn hại!
Tôi phớt lờ đề nghị của anh ta, thẳng tay đẩy người vào phòng, rồi “cạch” một tiếng, khóa cửa lại.
Sau đó, tôi nghiêm túc hỏi hệ thống: “Giờ nhìn mặt tôi có giống kiểu sáu phần thông minh, hai phần dũng cảm, một phần cao ngạo không?”
Hệ thống cau mày, suy nghĩ một lúc lâu, rồi như ngộ ra chân lý:【 Quả nhiên, cộng lại… không đủ mười phần! 】
Tôi không để ý gì hết, tiện tay ấn Tống Thư Ngôn ngồi lên giường. Tống Thư Ngôn bật dậy như ngồi trên chảo nóng, anh ta sang bên cạnh kéo ghế dựa: “Cảm ơn, tôi ngồi ở đây được rồi.”
Hành động vô sỉ không thành công, ngày hôm qua tôi đã xem rất nhiều phim.
Trong đó có một cảnh tôi có ấn tượng khá sâu sắc.
Là ở một KTV, một người đàn ông cầm một xấp tiền mặt, nhét vào cổ áo của một cô gái.
Cô gái kia lập tức khóc.
Năng lực học tập của bổn tiểu thư trước nay vẫn luôn thuộc hàng đỉnh cao.
Động tác này tôi luyện đến mức thuần thục rồi!
Tôi ngẩng đầu, nhìn về phía Tống Thư Ngôn. Anh ta đang mặc chiếc áo sơ mi trắng đồng phục học sinh size nhỏ nhất.
Càng nhìn anh ta lại càng thấy dáng người chuẩn: vai rộng, eo thon, cơ bắp mảnh nhưng săn chắc, lờ mờ hiện lên dưới lớp áo sơ mi trắng.
Anh ta ngồi im lặng trên chiếc ghế công chúa màu hồng phấn. Đôi tay trắng trẻo, thon dài đan nhẹ vào nhau. Hai chân dài chẳng biết nên đặt đâu cho phải, trông có phần... bí bách.
Tống Thư Ngôn ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút nghi hoặc nhìn tôi: “Không phải nói là đọc sách sao?”
Tôi bước tới gần anh ta.
Sau đó rút ra một xấp tiền dày cộp từ phía sau.
Một tay tôi cầm tiền mặt, tay kia cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của anh ta.
Ngón tay tôi nhẹ nhàng lướt qua xương quai xanh rõ nét của anh ta.
Hình như Tống Thư Ngôn rơi vào trạng thái chờ đợi, hơi cứng đỡ, không nhúc nhích gì.
Tôi vừa cởi đến cúc thứ hai thì anh ta nắm lấy cổ tay tôi, ngoảnh mặt đi không dám nhìn, mặt ửng hồng: “Tiêu Đồng Đồng, cô... cô có biết mình đang làm gì không đấy?”
Tôi nhìn thấy phần cổ áo hé mở một chút, cảm giác chỉ cần mở thêm một cúc nữa là đủ rồi.
Thế là tôi nhanh nhẹn dùng tay còn lại, luồn xấp tiền mặt vào tận trong cổ áo anh ta.
Tống Thư Ngôn đứng hình lần nữa, nhìn tôi như vừa trải qua cú sốc lớn.
Ngón tay tôi vô tình chạm nhẹ vào cơ ngực và xương quai xanh của anh ta.
Đôi mắt anh ta bỗng tối sầm lại.
Tôi lập tức bật dậy, chạy đến chỗ khác: “Sao rồi? Giận chưa? Muốn khóc chưa? Bổn tiểu thư tôi đây có cả kho chiêu trò, cả đời này cậu cũng không thể chống lại được!”
Tống Thư Ngôn không nói gì, hít một hơi thật sâu, như đang cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng.
Rồi anh ta rút xấp tiền mặt đó ra.
Giọng nói của anh ta mang theo chút run rẩy, nhưng đầy chân thành và nghiêm túc: “Tiêu Đồng Đồng, dù là số tiền này hay tấm lòng này, tôi nhất định sẽ trả lại cô trăm ngàn lần.”
Tôi vội vàng hỏi hệ thống trong đầu xem có thu thập được giá trị cảm xúc nào không.
Thế nên tôi không để ý đến đuôi mắt dần đỏ lên của Tống Thư Ngôn, ánh mắt nhìn tôi sâu sắc, rồi nghẹn ngào nói một câu “Cảm ơn”.
Hệ thống lại bối rối nghi hoặc:【Sao lại không thu được chút giá trị cảm xúc tiêu cực nào? Lão đại, anh ta vừa mới còn nói “cảm ơn” với cô, không đúng rồi, hắn rõ ràng là kiểu người âm* ( yin ) chí như thế này…】
*Người âm chí: kiểu người trầm lặng, nội tâm sâu sắc, không dễ dàng biểu lộ cảm xúc hay nói lời “cảm ơn” một cách trực tiếp, mà thường giữ kín trong lòng.
Tôi không chịu nổi, đáp lại: “Hệ thống, ngươi đánh vần sai rồi, câu trước kia không phải là “cảm ơn” mà là “mặt sau” kia cơ!”
Ồ, hệ thống còn bảo Tống Thư Ngôn là người cố chấp, trầm mặc, sâu sắc, sau này sẽ dẹp tan hết mọi đối thủ lớn, thành đại lão.
Nhưng tôi thấy anh ta có nhiều hào quang ánh mặt trời lắm? Lúc nào cũng kịp nói “Cảm ơn” đúng lúc.
Dù sao thì, tôi là kiểu nữ phụ độc ác, không thể để anh ta dễ dàng sống tốt.
Tôi hất cằm, nhìn thẳng vào Tống Thư Ngôn: “Ha! Bổn tiểu thư còn chưa bắt đầu đọc đâu, cậu cảm ơn cái gì? Ai cho phép đấy?”
Rồi tôi nằm dài trên chiếc giường xa hoa của mình, cầm cuốn sách lên bắt đầu đọc với giọng điệu đầy cảm xúc và biểu cảm phong phú.
Tôi đọc: “Tổng tài đỏ mắt, lạnh lùng nói: “Nha đầu ngốc, em dám để mình nguy hiểm…’”
Tống Thư Ngôn vẫn bình thản, chẳng hề có phản ứng gì.
Tôi tiếp tục đọc: “Sau đó tổng tài kéo cô vào bồn tắm, thô bạo kéo cô xuống…”
Bỗng nhiên, Tống Thư Ngôn ngắt lời tôi, mặt mày vô cùng mất tự nhiên: “Tiêu Đồng Đồng, thôi, đọc đến chỗ này thôi đi, trời cũng không còn sớm nữa, tôi…”
Hệ thống nhảy vào can ngăn:【 Không được! Đêm nay vẫn chưa thu thập đủ giá trị cảm xúc tiêu cực! 】
Tôi bật dậy khỏi giường, hai tay chống hông: “Không được! Tôi muốn cậu ở lại cùng tôi thêm một lúc nữa!”
Tống Thư Ngôn giật mình, trên mặt lóe lên một chút đỏ nhàn nhạt.
Rồi anh ta nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh vốn có, có phần lơ đãng cầm lấy cuốn sách trên tay tôi: “Được rồi, cô đi uống nước đi, đoạn này tôi tự xem.”
“Ừm.”
Tôi cầm ly nước lên, nhưng trong lòng chẳng mấy hài lòng: “Tống Thư Ngôn, cậu không chịu xem nghiêm túc! Ánh mắt còn chưa tập trung vào đoạn này! Nếu cậu cứ thế, tôi sẽ tiếp tục đọc đấy!”
Anh ta hít sâu một hơi, rồi bắt đầu cúi đầu chăm chú đọc thật kỹ.
Ừm, đáng ra phải thế chứ!
Tôi nhìn thấy khuôn mặt Tống Thư Ngôn có chút căng thẳng, liền hỏi hệ thống: “Bây giờ thế nào rồi?”
【 Lão đại, vẫn chưa có chút giá trị cảm xúc tiêu cực nào đâu! 】
Ha, thằng nhóc này, tôi không thể tin nổi!
Uống xong nước, tôi lấy lại cuốn sách, Tống Thư Ngôn giúp tôi đọc sang chương tiếp theo, tôi lại tiếp tục đọc diễn cảm.
Dù buồn ngủ đến đâu, tôi cũng cố gắng không buông sách.
Không biết lúc nào, tôi đã ngủ thiếp đi.
Trong mơ mơ màng màng, hình như có ai đó đứng bên mép giường, vươn tay muốn chạm vào mặt tôi.
Nhưng bàn tay ấy lại treo lơ lửng giữa không trung, mãi chẳng hạ xuống.
Rồi người đó mỉm cười, bất đắc dĩ lắc đầu, quay người rời đi.
Khi tỉnh dậy, đã là nửa đêm.
Tống Thư Ngôn đã rời đi rồi.
Tôi đắp chăn lên người, chỉnh lại góc chăn cho ngay ngắn.