Tôi là đại tiểu thư của Tiêu gia - gia tộc đứng đầu trong giới bất động sản, giàu nứt vách đổ tường.
Trên đường đi thị sát một khu quy hoạch, bất ngờ bị một hệ thống thiếu đạo đức chọn trúng.
Hệ thống đưa ra yêu cầu: Phải làm những việc thiếu đạo đức với nam chính. Và quan trọng nhất là phải thu thập giá trị cảm xúc tiêu cực từ anh ta.
Muốn hoàn thành nhiệm vụ… trước tiên…. phải vô sỉ. Vừa hay, thứ tôi không thiếu chính là… vô sỉ.
Hệ thống lập tức nói:【 Lão đại, dừng xe, nhìn bên trái! Là nam chính Tống Thư Ngôn 】
Tôi kêu tài xế dừng xe.
Trong con ngõ nhỏ bên trái, một thanh niên có gương mặt đẹp trai lạnh lùng đang bị mấy tên lưu manh bao vây.
Anh ta đã bị đánh đến chảy máu, máu đỏ nhỏ từ trán xuống, nhuộm đỏ nửa khuôn mặt.
Thế nhưng khuôn mặt anh vẫn không biểu lộ chút cảm xúc nào, ánh mắt thản nhiên như không, lạnh lẽo đến mức khiến người ta rợn người.
Người đi đường không ai dám dừng lại, chỉ biết vội vã rời đi.
Tống Thư Ngôn ngẩng đầu lên, liếc nhìn những người đang đi qua đường như chẳng liên quan gì đến chuyện xảy ra với mình.
Ánh mắt anh ta sâu thẳm như mực, vừa tê dại vừa lạnh lẽo.
Tôi đứng đó, bất giác khựng lại.
Cái khuôn mặt này đúng là quá hoàn hảo, đẹp như được các vị thần nhào nặn.
Vóc dáng kia cũng chẳng phải dạng vừa: vai rộng eo thon, cơ thể rắn chắc hình chữ V, khí chất mạnh mẽ hiếm thấy.
Tôi uy phong lẫm liệt nói: “Quản gia, bảo đám lưu manh kia dừng tay, để lại gậy đó. Sau đó để tôi – S* của nhà chúng ta – lo liệu.
*S ở đây là cách nói đùa theo văn hóa hiện đại Trung Quốc, chỉ người có tính cách chủ động, mạnh mẽ, thường là người "công" trong mối quan hệ kiểu CP, hay được dùng trong văn đam mỹ hoặc ngôn tình để hài hước hóa tình huống.
Quản gia lập tức hô to, lấy hơi từ đan điền:
Nghe lệnh quản gia, dồn khí xuống đan điền, nghiêm giọng quát: "Tiểu thư nhà tôi ra tay, tất cả tránh đường!"
Hệ thống hoảng sợ đến mức giọng run rẩy: 【Không, không được đâu! Lão thật à! Người ta là nam chính kiểu lạnh lùng trong sáng đấy, không thể dùng bạo lực như vậy được!】
Lý Thiển khẽ hừ một tiếng, tiếc nuối vẫy tay ra hiệu cho người của mình lui xuống.
Ồ, vậy à.
Tôi tiếc nuối phất tay, ra hiệu cho quản gia lui xuống.
Hệ thống nhắc nhở:【Này lão đại, kiểu nam chính này ghét nhất là con gái vô lễ đó! Mau nghĩ cách gì đó vô đạo đức vào đi!】
Tôi đứng đó, trầm ngâm suy nghĩ trong năm giây.
Dù sao tôi cũng là tiểu Tiêu gia – nhân vật quyền lực trong giới kinh doanh, từ nhỏ cô đã được nuôi dạy theo khuôn mẫu hoàn hảo, làm gì có chuyện biết cách làm chuyện xấu.
Vì thế, cô thật sự không biết nên "thiếu đạo đức" thế nào cho đúng.
Nhưng với tài năng thiên phú, cô nhanh chóng nghĩ ra một kế sách.
Không phải là cô gái không lịch sự sao? Này, còn không đơn giản à?
Tôi cười đầy vẻ tinh quái.
Rồi tôi xắn tay áo lên, giơ cả hai tay, dựng ngón giữa lên.
Tôi giơ hai ngón tay giữa hướng thẳng vào mặt mấy gã đàn ông, rồi nói với nam chính: “Này Tống Thư Ngôn! Nhìn rõ chưa? Đây là ngón giữa của tiểu thư đấy nhé!”
Rồi cô cười phá lên, như thể thế giới này chẳng có gì khiến tôi bận tâm:
“HAHAHAHA! Đủ vô sỉ chưa? Tức chết chưa?!”
Cả bọn lưu manh chết lặng.
Bọn họ nhìn tôi bằng ánh mắt như đang nhìn bệnh nhân tâm thần, rồi lũ lượt kéo nhau bỏ chạy.
Tống Thư Ngôn cũng sững sờ. Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi bằng ánh mắt đầy kinh ngạc.
Đôi mắt lạnh lùng của anh ta thoáng hiện lên một chút cảm động không rõ ràng.
Lông mày khẽ nhướng lên, khóe mắt sắc lạnh như lưỡi dao.
Tóc mái dài che lấp một phần ánh sáng, tạo ra bóng mờ đầy bí ẩn trên gương mặt.
Chết tiệt... sao lại đẹp trai đến thế?
Tôi quay sang hỏi hệ thống: “Này hệ thống, chỉ được tương tác kiểu ‘nước chảy đá mòn’ thôi à?”
Hệ thống ngập ngừng:【Lão đại… cô nghĩ anh ta có chấp nhận yêu theo kiểu của hệ thống không?】
…
Tống Thư Ngôn ngập ngừng mở miệng: “Sao… cô giúp tôi?”
Tôi còn chưa kịp nghe rõ anh ta nói gì thì hệ thống đã hét lên:【Khoan đã! Thu thập cảm xúc tiêu cực... thất bại rồi!】
Cái gì!?
Tôi bất bại rồi?
Tôi tức suýt hộc máu. Vừa muốn mở miệng dạy dỗ tên Tống Thư Ngôn không biết tốt xấu kia. Quản gia đã chạy đến, đứng chắn trước mặt bảo vệ tôi sau người.
Ngay lập tức, vệ sĩ của tôi bước đến, dựng bốn cây dù che nắng xung quanh, bảo vệ tôi khỏi tia UV.
Rồi quản gia nhìn về phía Tống Thư Ngôn với ánh mắt đầy tự tin, rồi nghiêm túc hỏi tôi:
Tiểu thư, nếu cô thích người này, có muốn để lại danh thiếp, hoặc tặng túi thơm không ạ?”
Tôi tức đến mức quay đầu bỏ đi: “Ai thích chứ! Ai cho các người tự tiện làm thế!”
Sau lưng vang lên giọng nói yếu ớt của Tống Thư Ngôn: “Tiêu... Tiểu thư…”
Tôi ngoái đầu lại.
Quản gia sợ tôi bỏ lỡ biểu cảm của Tống Thư Ngôn, lập tức dâng ống nhòm cả hai tay lên cho tôi.
Tôi nhíu mày phát tay, bực mình: “Ngu ngốc! Khoảng cách gần thế này cần gì ống nhòm chứ!”
Tống Thư Ngôn cố gắng đứng dậy, ánh mắt đầy cảm xúc nhìn tôi. “Cảm ơn cô…”
Đùa cái gì vậy? Tôi đường đường là nữ phụ độc ác, cao quý ngút trời đấy!
Sao anh ta lại cảm ơn tôi? Tôi cần anh ta cảm ơn sao?
Tôi quay đầu, hừ lạnh: “Cảm ơn cái gì! Không được cảm ơn! Ai cho anh cảm ơn tôi hả?!”