Để có thể thu thập được nhiều cảm xúc tiêu cực hơn từ nam chính, hệ thống đã tổng hợp tất cả những thứ mà các nam chính ghét, sau đó cẩn thận phân tích.

Cuối cùng, đôi mắt nó sáng rực lên: 【Lão đại! Các nam chính ghét nhất mấy thứ sến súa nhạt nhẽo! Ví dụ như cái bộ “Tổng tài băng sơn và cô thư ký ngốc nghếch” này nè!】

“Ồ?” Mắt tôi sáng như đèn pha ô tô ban đêm.

“Hiểu rồi! Phần tiếp theo cứ để tôi lo!”

Hệ thống báo cho tôi biết: nam chính hiện đang ở văn phòng chủ nhiệm giáo dục trên tầng 3.

Tôi lười biếng đứng chờ ngoài cửa, ngáp đến muốn ngủ tới nơi.

Trong lúc vô tình, tôi nghe loáng thoáng giọng thầy chủ nhiệm vang ra từ bên trong, ngắt quãng: “Chuyện học phí của em… Em là học sinh tốt, nhưng trường cũng không thể mãi… Chậm nhất là tuần sau phải nộp…”

Tôi gật gù sắp gục thì đột nhiên nghe thấy tiếng cửa mở.

Lập tức bật dậy như lò xo!

Tống Thư Ngôn vừa bước ra, nhìn thấy tôi thì hơi ngạc nhiên, đứng khựng lại.

Tốt! Giờ là lúc cho anh ta thấy nhan sắc đỉnh cao!

Tôi nhanh như chớp rút ra quyển 《Tổng tài lạnh lùng và cô thư ký ngây thơ》, giơ lên lắc lắc trước mặt anh ta ấy: “Bổn tiểu thư ra lệnh cho cậu phải đọc xong quyển này!”

Tống Thư Ngôn do dự: “Loại sách này… tôi không thích đọc.”

Tôi cười nửa miệng, ánh mắt tà ác.

Nhóc con, cậu đã không còn đường trốn.

Tôi nghiêm giọng: “Không thích đọc đúng không? Được thôi! Vậy để bổn tiểu thư đọc cho cậu nghe! Xem cậu còn lấy cớ gì thoát thân!”

Tống Thư Ngôn lộ vẻ bất đắc dĩ: “Nhưng tôi cũng không muốn nghe…”

Tôi lập tức vung tay, khí thế ngút trời: “Bổn tiểu thư trả tiền cho cậu để nghe!”

Hệ thống gật gù khen ngợi, còn giơ ngón cái:【Lão đại, quá đỉnh! Lấy tiền dồn anh ta vào đường cùng! Một giờ một ngàn tệ, tôi xem anh ta còn dám từ chối không!】

Tôi bỗng dưng khí thế bốc lên như thần tướng, nhón chân nắm lấy cổ áo Tống Thư Ngôn, rồi nghiến răng bóp nhẹ một cái: “Một tiếng một ngàn! Nghe cho tử tế vào, không được phép từ chối bổn tiểu thư!”

Tống Thư Ngôn chết sững tại chỗ.

Anh ta sững sờ nhìn tôi, đôi mắt đầy vẻ khó tin…

Vẻ kinh ngạc trong mắt anh ta dần biến thành một thứ cảm xúc gì đó… hình như là cảm động.

Đường nét sắc lạnh trên gương mặt cũng như dịu lại.

Anh ta khẽ thở dài, phối hợp với động tác tôi đang túm cổ áo anh ta, hơi cúi người xuống nhìn tôi: “Đại tiểu thư, vừa rồi có phải… cô nghe được gì đó? Ví dụ như chuyện học phí của tôi? Thật ra, cô không cần phải cố gắng giúp tôi đến mức ấy đâu.”

Chết tiệt…

Tuy là tôi hoàn toàn không hiểu anh ta đang nói cái gì…

Nhưng mà… trên người anh ta có mùi bột giặt với nắng sớm dễ ngửi quá đi!

Đôi mắt kia cũng vô cùng đẹp!

Cái giọng điệu này… sao tôi lại thích quá nè trời!

Sao tự nhiên máu trong người tôi lại dồn hết lên mặt thế này hả!!

Tôi giật mình, lập tức buông tay ra, quay đầu bước đi, miệng còn gào lên: “Hỏi cái gì mà hỏi! Nói lắm chết được! Nói nữa bổn tiểu thư đánh người à nha!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play