Hôm sau đi học, khi Tống Thư Ngôn đang giảng đề toán cho tôi. Đột nhiên có một người chen vào giữa hai chúng tôi, cậu ta cười tủm tỉm nhìn tôi: “Chị, đã lâu không gặp.”
Là Giang Tự.
Giang gia là thể giao với nhà tôi, Giang Tự là con một của Giang gia, chỉ kém tôi một tuổi.
Khi còn nhỏ bọn tôi chơi với nhau một thời gian, sau đó cậu ta ra nước ngoài chữa bệnh, cho nên lâu rồi chúng tôi chưa gặp nhau.
Bây giờ cậu ta đã về rồi.
Tống Thư Ngôn liếc mắt nhìn cậu ta một cái, ánh mắt bình thản không gợn sóng. Sau đó dùng giọng trầm ổn giải xong đề toán kia, cố tình phớt lờ sự tồn tại của Giang Tự: “...cho nên, Tiểu Minh phải mất 25,8 phút mới có thể đuổi kịp chiếc xe đó.”
Sự chú ý của tôi lập tức bị Tống Thư Ngôn kéo trở lại với bài toán, tôi hơi nghi ngờ hỏi: “Đuổi tận 25,8 phút á? Xe này là chim én sao?”
Giang Tự cũng hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của Tống Thư Ngôn, quay sang tôi, nở một nụ cười chân thành tỏa nắng: “Không cần chim én gì hết. Chỉ cần là chị ngồi trên chiếc xe đó, thì dù có xa đến đâu, em cũng sẽ đuổi theo không dừng lại.”
Tôi còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy giọng Tống Thư Ngôn vang lên trước. Anh ta như đang nghiến răng mà nói: “À, xin lỗi nhé, tôi tính nhầm rồi. Đáp án là Tiểu Minh không đuổi kịp chiếc xe đó. Hơn nữa chạy quá sức, ngã ra chết luôn.”
Giang Tự khẽ cong môi, giọng cũng mang theo ý cười lạnh, giống như cũng đang nghiến răng đáp lại: “Ồ? Ngã chết cũng tính ra được luôn cơ à? Vậy anh đang tính toán hay là xem bói thế?”
Tống Thư Ngôn ngước mắt, ánh mắt lạnh lùng bắn thẳng về phía Giang Tự.
Giang Tự nhìn lại Tống Thư Ngôn, ánh mắt không hề né tránh, không chút yếu thế.
Hệ thống lúc này lại lôi ra một bịch hạt dưa, bắt đầu nhấm nháp như đang xem kịch:【 Chậc chậc, ông bà ta nói không sai sai: Hai người đàn ông là đủ mở một vở tuồng, đàn ông mà tụ lại thì thị phi cũng bay khắp trời. 】
Tôi xoa xoa eo đứng lên: “Được rồi, ồn ào muốn chết! Cấm nói chuyện!”
Giang Tự ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt sáng long lanh như một chú cún nhỏ mong manh: “Chị à, tối nay em có thể mời chị ăn cơm không? Em chờ ngày này đã lâu lắm rồi.”
Tống Thư Ngôn lập tức rút quyển《Tổng Tài Lạnh Lùng Và Cô Thư Ký Ngây Thơ》 ra, giơ cao như thể cầm bằng khen danh dự: “Xin lỗi, tối nay cô ấy có việc rồi. Cô ấy phải cùng tôi nghiên cứu quyển… quyển tác phẩm văn học này.”
Tôi gãi gãi đầu, trong lòng hơi do dự.
Giang Tự đột nhiên đứng bật dậy, ánh mắt mất mát nhìn tôi, sau đó khẽ thở dài một hơi như thể mang cả nỗi buồn của thế gian: “Không sao đâu, chị. Chị cứ đi đọc sách với anh trai này đi. Em sẽ tự mình hủy đặt bàn một tháng trước ở nhà hàng, trả lại bộ lễ phục em đã chọn kỹ càng, dập tắt mọi mong chờ trong lòng, rồi cô đơn kết thúc cái bi kịch không được ăn tối cùng chị. Em làm được hết, chị đừng khó xử…”
Tống Thư Ngôn hơi nhếch môi cười, động tác nhẹ nhàng mà lại vô cùng có lực. Một tay cầm quyển sách “văn học chính thống” kia, một tay cầm cặp của tôi như thể đã chuẩn bị sẵn sàng: “Ồ, vậy thì tốt quá. Đi thôi, đại tiểu thư.”
Tôi đứng ngây người tại chỗ, quay đầu nhìn Giang Tự.
Giang Tự hơi cụp mắt, ánh mắt ươn ướt long lanh như sắp khóc. Lúc nói mấy lời kia, vẻ mặt cậu ta như một chú cún con vừa kiên trì canh cổng vừa thất vọng chờ mãi không ai về.
Hệ thống lập tức thấy có lỗi tràn trề:【Lão đại… cầu xin ngài đấy… mau đi ăn với tiểu soái ca đáng thương đi!】
Tôi cũng cực kỳ áy náy, ôm đầu than thở: “Tôi thật là đáng chết quá đi! Thôi được, ăn một bữa với cậu ta thôi!”
Tống Thư Ngôn phát hiện tôi không đi cùng, bước chân chậm lại, quay đầu nhìn tôi. Trong mắt anh ta hiện lên một tia bất an lặng lẽ: “Em… không đi à?”
Tôi lắc đầu, nói rõ ràng: “Hôm nay tôi đi ăn với Giang Tự. Ngày mai bọn mình học tiếp.”
Tống Thư Ngôn không đáp, đáy mắt thoáng vụt qua một tia u tối. Anh ta đứng lặng một lát, các khớp ngón tay siết chặt quai cặp của tôi đến mức trắng bệch.
Rồi anh ta đưa cặp cho Giang Tự, cả quá trình không hề liếc nhìn chúng tôi lấy một cái.
Giọng anh ta rất nhẹ, như thể chẳng để tâm chút nào: “Ừ… vậy để ngày mai.”