Sáng hôm sau đến trường.

Tôi mạnh dạn đề xuất: muốn được học cùng lớp với Tống Thư Ngôn, thậm chí là ngồi cùng bàn luôn.

Thầy chủ nhiệm lập tức gật đầu rối rít như gà mổ thóc: “Tiêu đại tiểu thư, đúng là quyết định sáng suốt!”

Hệ thống ở bên tai tôi thì đầy nghi hoặc:【 Sao… mọi chuyện lại suôn sẻ bất thường thế này? 】

Tôi gãi đầu ngượng ngùng:

“Chắc là… vì ba tôi trước đó quyên tặng cho trường ba dãy nhà lầu với hai quán cà phê chăng.”

Tóm lại, tôi đã chính thức trở thành bạn cùng bàn của Tống Thư Ngôn!

Tin này lan nhanh khắp toàn trường như một vụ bê bối showbiz: ai nấy đều nói tôi chuyển lớp chỉ để ngồi cạnh Tống Thư Ngôn.

Ở lớp mới, tôi ngồi xuống ngay bên cạnh Tống Thư Ngôn, tư thế tiêu chuẩn, ánh mắt vô tội như thể tất cả chỉ là trùng hợp.

Anh ta có vẻ lơ đãng liếc tôi một cái, rồi lại tiếp tục làm bài tập, mặt vẫn lạnh tanh, không một chút gợn sóng.

Giọng điệu Hệ thống đầy cảm xúc phong phú, còn tự thêm lời thuyết minh cho tôi nghe:

【 Hôm nay cô ngồi bên anh ta rồi, bánh răng vận mệnh của anh ta đang bị cô tra tấn bắt đầu chuyển động... 】

Tôi vừa ngồi xuống chưa lâu thì mấy cậu nam sinh vội vàng tiến tới, tỏ ra lấy lòng: “Tiêu đại tiểu thư thật là tốt bụng, lại còn chịu làm bạn với kiểu người như Tống Thư Ngôn này, quả là tấm lòng cao cả!”

“Đúng vậy đúng vậy! Nếu Tiêu đại tiểu thư không muốn ngồi cùng cậu ta thì cứ thoải mái qua chỗ tôi nhé!”

Tống Thư Ngôn nghe thấy mấy lời đó, nhưng cứ như mắt mù tai điếc, vẫn miệt mài làm bài như bay.

Nhìn thì cứ như khinh thường mọi người, nhưng cũng giống như đã luyện tập thành thói quen vậy.

Trong lòng tôi lập tức vang lên chuông cảnh báo: Nếu mỗi ngày Tống Thư Ngôn bị người ta “vũ nhục” (chọc ghẹo) như thế, đến lúc tôi “vũ nhục” anh ta thật sự, anh ta sẽ quen luôn, cảm xúc chẳng hề dao động.

Như vậy thì tôi làm sao mà thu thập được giá trị cảm xúc thật sự của anh ta đây?

Buồn cười thật!

Hệ thống cũng nổi giận, phụ họa:【 Lão đại, mấy người này đúng là muốn cướp cơm bát của cô rồi! 】

Tôi bực tức vỗ bàn đứng dậy, quát: “Từ giờ trở đi, tiểu thư này không cho phép ai nói xấu Tống Thư Ngôn lời nào bậy bạ nữa!”

Mấy cậu nam sinh kia đứng vây quanh tôi, ngạc nhiên nhìn nhau, rồi gật gù lia lịa, vâng dạ hết sức ngoan ngoãn.

Tống Thư Ngôn bỗng nhiên dừng bút, im lặng rất lâu.

Ánh sáng hắt qua, tôi nhìn thấy tay anh ta cầm bút chặt đến trắng bệch.

Kỳ lạ thật, cầm bút mà chặt thế này, làm như tiểu thư tôi định cướp bút của anh ta không thành?

Đúng rồi! 

Hệ thống có nói Tống Thư Ngôn ghét bị quấy rầy nhất mà!

Vậy thì... tôi có cơ hội làm chuyện xấu rồi!

Tôi cầm lấy cục tẩy, ánh mắt long lanh nhìn tay Tống Thư Ngôn.

Anh ta viết một nét, tôi lập tức tẩy một nét.

Anh ta lại viết.

Tôi lại xóa.

Hắn viết.

Tôi xóa.

Tống Thư Ngôn buông bút, trong mắt hiện vẻ bất đắc dĩ pha chút nhàn nhạt: “Cậu…”

Tôi ra lệnh: “Tống Thư Ngôn, nhìn tôi!”

Anh ta bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn tôi.

Vì có thể tẩy những nét anh ta viết, tôi ngồi sát bên cạnh anh ta. Khi anh ta ngẩng đầu, hơi thở chúng tôi hòa quyện lẫn nhau. Tôi gần như có thể thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt anh ta.

Tôi vừa định làm chuyện vô sỉ thì anh ta đột nhiên quay đầu đi.

Hơn nữa, tai anh ta có vệt đỏ khả nghi, sắc mặt mất tự nhiên.

Hừ, mềm không ăn thì phải cứng thôi!

Tôi liền nâng mặt anh ta lên, buộc anh ta phải nhìn tôi.

Mặc kệ sắc mặt anh ta kinh ngạc đến mức nào, tôi nghiêm túc nói với anh ta: “Cậu phải tôn trọng bổn tiểu thư!”

Rồi sau đó…

Tôi nghiêm túc tẩy từng nét trên giấy của anh ta, làm rất kỹ càng và chuyên nghiệp.

Hừ, đây là kết quả của bao ngày luyện tập vất vả.

Không hiểu sao, mặt anh ta gần như đỏ bừng lên.

Tôi không quan tâm, thả tay ra rồi cười ha ha: “Thế nào? Tiểu thư này bị xem thường rồi à? Đủ vô sỉ chưa? Ha ha ha!”

Tống Thư Ngôn không nói câu nào, hoảng hốt mà chạy mất tiêu.

Tôi sốt ruột không chịu nổi, vội hỏi hệ thống: “Thế nào rồi? Thu thập được giá trị cảm xúc thật của anh ta chưa?”

Hệ thống run rẩy trả lời:【 Lão đại, sao chẳng thấy lấy được tí cảm xúc thật nào hết vậy? Có vẻ anh ta  tưởng cô đang khen anh ta đó! 】

Cái gì cơ?!

Tôi còn chưa kịp nghĩ xem khen anh ta là có ý gì thì sau nghĩ đã bị đánh gãy rồi.

Bỗng có một giọng nữ hơi run run gọi tên tôi: “Tiêu Đồng Đồng, tôi biết nhà cô giàu có thật, nhưng cũng không thể sỉ nhục Thư Ngôn như vậy được!”

Tôi ngẩng đầu nhìn, thì thấy nữ chính Thẩm Nhu đang đứng trước mặt.

Mắt cô ta lấp lánh ánh lệ, thấy tôi nhìn, cô ta dường như hơi sợ hãi mà co rúm người lại.

Rồi cô ta mím chặt môi,nắm nhẹ góc áo, hít một hơi thật sâu.

Trông cứ như tôi là một con quỷ giết người hung ác, còn cô ta thì cố gắng tự nhủ đừng sợ!

Cô ta nói giọng nhẹ nhàng nhưng âm lượng lại rất lớn, làm cả lớp ai cũng nghe rõ: “Tiêu Đồng Đồng, theo tôi biết, lần thi học kỳ trước của cô là: Văn 18 điểm, Toán 18 điểm, Tiếng Anh 18 điểm… Tất cả đều 18!”

Tôi gật đầu, thấy cô ta có vẻ hơi sợ, liền dùng ánh mắt cổ vũ: “Không tồi, thông tin của cô chính xác đấy.”

Có vẻ không ngờ lời tôi nói khiến cô ta hơi bối rối, cô ta đứng hình một lúc rồi tăng âm lượng lên: “Tiêu Đồng Đồng, thành tích của cô kém cỏi như vậy, tôi hy vọng cô biết rõ bản thân còn yếu kém, chưa đủ tốt, đừng vì thế mà khinh thường những người nghèo khó như bọn tôi, đặc biệt là đừng xem thường Tống Thư Ngôn! Tôi có thể làm bạn với cô, nhưng tuyệt đối không thể thấy cô tiếp tục mắc sai lầm nữa!”

Trong sách nói, bổn tiểu thư đây chính là “nữ phụ ác độc” hiểu chưa? Nếu tôi không không chửi thẳng mặt, thì làm sao cứu được anh ta!

Hệ thống an ủi tôi:【 Lão đại, 18 điểm không phải lỗi của cô đâu, chỉ số thông minh của cô chỉ đến cỡ đó thôi, Điểm này là do nhiều yếu tố kết hợp, cũng khá ghê gớm đấy!  】

Ừ, ghê gớm thì cũng tốt!

Thẩm Nhu cau mày, ngẩng cao đầu nhìn tôi với vẻ kiêu hãnh.

Tôi còn chưa kịp mở miệng thì thấy Tống Thư Ngôn đứng bên cửa.

Mặt anh ta lạnh như băng, nhìn Thẩm Nhu một cách thờ ơ rồi nói: “Tôi không thấy cô ấy có thái độ kiêu ngạo gì cả. Hơn nữa, cô là ai? Sao lại đến bắt nạt cô ấy?… Cô ấy ở bên cạnh tôi thì sao?”

Hệ thống gãi đầu:【 Lão đại, đo được cảm xúc mặt trái của Tống Thư Ngôn đang tăng lên! 】

Tôi cũng gãi đầu: “Hệ thống, giờ tôi không làm chuyện gì vô sỉ nữa rồi, nhóc à, có phải mày bị chập mạch rồi không?”

Hệ thống và tôi cùng lúc rơi vào trầm tư.

Trong lớp cũng có bạn học cất tiếng: “Thẩm Nhu, cậu đâu phải học sinh lớp tụi này, sao lo chuyện bao đồng dữ vậy…”

Thẩm Nhu nhìn về phía Tống Thư Ngôn, trong mắt ngân ngấn nước: “Chỉ là… tớ không thể làm ngơ trước bất kỳ ai bị bỏ rơi trong bóng tối. Thư Ngôn, nhìn thấy cô ấy đối xử với cậu như vậy, tớ thật sự… rất đau lòng.”

Tống Thư Ngôn trông có vẻ khá bối rối: “Nếu thấy đau lòng… thì đừng nhìn nữa.”

Thẩm Nhu lập tức nghẹn họng, chẳng nói được lời nào.

Sau đó, dưới ánh nhìn lạnh lùng của Tống Thư Ngôn, cô ta che mặt òa khóc, rồi quay người đẩy cửa chạy ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play