Nhưng mà không sao cả, tôi vẫn còn rất nhiều cơ hội.

Nam chính Tống Thư Ngôn học cùng trường cấp ba quý tộc với tôi.

Anh ta xuất thân từ trại trẻ mồ côi, được nhà trường đặc cách nhận vào nhờ thành tích học tập xuất sắc.

Theo lời hệ thống, thực ra anh ta là cậu thiếu gia thất lạc của Tập đoàn Tống thị. Sau này sẽ được người nhà tìm lại và trở thành huyền thoại giới thương trường, lão đại của một tập đoàn.

Hệ thống cảm thán:【 Tống Thư Ngôn không phải dạng vừa đâu. Anh ta là kiểu thiếu niên âm trầm, cố chấp, đúng chuẩn “hắc hóa” full topping (đầy đủ)! 】

Tôi không hiểu: “Âm cái gì cơ? Có ý gì thế? Còn cái chữ phía sau phải đọc như thế nào?”

Sau đó, hệ thống liền phớt lờ tôi luôn.

So với Tống Thư Ngôn, gia cảnh của tôi hoàn toàn khác biệt.

Tôi, Tiêu Đồng Đồng là con gái duy nhất của Tiêu gia, một gia tộc giàu có nức tiếng. Trong mắt ba mẹ, tôi là hòn ngọc quý trên tay.

Sống đến mười bảy năm, tôi mới phát hiện ra một sự thật kinh hoàng: thì ra mình chỉ là một nhân vật trong truyện, là một nữ phụ ác độc chính hiệu.

Đã vậy còn gánh trên vai “nhiệm vụ vĩ đại”: phải không ngừng gây khó dễ cho nam chính, khiến anh ta đau khổ đến tận xương tủy!

Vì thế nữ chính “bạch liên hoa” mới có lý do để ra tay cứu rỗi anh ta.

Hừ, tôi sớm biết mình không phải người bình thường rồi mà! Quả nhiên chẳng đoán trước được điều gì.

Tôi không nản chí chỉ vì một lần làm chuyện thất đức thất bại.

Tan học hôm nay, tôi lén lút bám theo Tống Thư Ngôn. Phát hiện anh ta bước vào một siêu thị, rồi thay sang bộ đồ lao động.

Tôi nhìn cánh cổng siêu thị, bật cười tàn nhẫn: “Hệ Thống, chúng ta tìm ra chỗ làm thêm bí mật của Tống Thư Ngôn rồi! Cơ hội tới rồi đây!”

Hệ thống cũng nhe răng cười y hệt tôi, đầy ác ý:【 Trò vui chính thức bắt đầu! 】

Bề ngoài trông tôi như chẳng để tâm gì cả. Nhưng thật ra, tất cả chỉ là diễn thôi.

Đêm xuống, trăng mờ gió lớn, đúng là thời cơ lý tưởng để hành sự.

Tôi dẫn theo hơn chục chuyên gia giải mã khóa cấp cao do chính tôi mời đến, âm thầm tiếp cận siêu thị nơi Tống Thư Ngôn đang làm việc.

Tôi ra lệnh một tiếng...

Mấy vị chuyên gia lập tức móc ra thiết bị quét vân tay, cảm biến khí áp, máy đo chấn động, chuẩn bị phá khoá siêu thị một cách chuyên nghiệp và đầy khí thế.

Sau khi Chuyên gia số Một cẩn thận kiểm tra ổ khóa, quay lại báo cáo với tôi: “Không ổn rồi, tiểu thư! Ổ này không phải khóa mã, cũng chẳng phải khóa vân tay... mà là… khóa xe đạp!”

Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Cái gì cơ?! Gan to thật đấy! Ai cho phép bọn họ dùng khóa xe đạp để khóa cửa chính hả!?”

Hệ thống cũng phụ họa đầy phẫn nộ: 【 Ai cho phép chứ!? 】

Một chuyên gia khác lập tức gật đầu hùa theo tôi: “Đúng vậy! Khóa xe đạp là để khóa xe đạp! Dùng để khóa cửa chính là tội trời không dung, đất không tha!”

Nhưng mà... chỉ chút khó khăn cỏn con này, tưởng có thể làm khó tôi à?

Tôi lập tức gọi quản gia, bảo ông ấy mang một chiếc cưa điện đến.

Sau khi phá khóa cửa siêu thị xong, tôi ra hiệu cho người mang thứ vũ khí hủy diệt mà tôi đã chuẩn bị từ trước — nước sôi lên.

Hệ thống che mắt lại, nghẹn ngào nước mắt lưng tròng:【 Lão đại… thật sự định ra tay sát sinh sao? 】

Tôi cười lạnh lùng, gương mặt đầy vẻ quyết liệt: “Hệ Thống, tuy lời này nghe có vẻ tàn nhẫn… nhưng ta đã quyết rồi.”

Tôi nhìn hệ thống đang run lẩy bẩy, khẽ thở dài: “Đây... chính là cuộc chiến thương trường đẫm máu trong bóng tối.”

Mọi việc, nên ra tay càng sớm càng tốt.

Tôi hùng hổ giơ cao ấm nước sôi, không chút do dự dội thẳng xuống cái cây chiêu tài trước cửa siêu thị.

Phải, giết chết cái cây chiêu tài này, siêu thị sẽ không kiếm được tiền, buộc phải đóng cửa!

Đến lúc đó, Tống Thư Ngôn sẽ mất việc, không có cơm ăn, không có chăn đắp, lang thang đầu đường xó chợ!

Tôi bật cười ha ha, như một phản diện chính hiệu trong phim truyền hình ba xu.

Đúng lúc ấy, hệ thống hốt hoảng hét lên:【 Không xong rồi! Lão đại! Nam chính tới! 】

Tôi lập tức cảnh giác quay phắt đầu lại.

Tống Thư Ngôn đang đứng ngay sau lưng tôi.

Anh ta nhìn một đám chuyên gia vây quanh, còn tôi thì đang vểnh mông dội nước sôi lên cây, nét mặt anh ta phức tạp đến khó tả.

Hệ thống gần như khóc thét:【 Tình huống tồi tệ nhất xảy ra rồi… chính là màn mất mặt đỉnh cao…】

Tôi chỉ khẽ cười nhếch mép, đầy khinh thường.

Cái hệ thống này đúng là thiếu rèn luyện, thấy chuyện là hốt hoảng la hét loạn cả lên.

Tôi giữ vẻ bình tĩnh, nghiêm túc nói với nó: “Nhìn cho kỹ, học cách dùng sấm sét đánh tan sự xấu hổ như thế nào nhé!”

Lúc này, Tống Thư Ngôn cầm đoạn khóa cửa bị phá vỡ, mặt đầy kinh ngạc… xen lẫn một tia cảm động mờ mịt, khó mà phát hiện nếu không tinh ý.

Biểu cảm lạnh lùng thường ngày của tan ra như tan ra một chút, giọng nói thấp hẳn xuống:

“Cậu… biết tôi làm thêm ở đây nên mới đến vào đêm khuya như vậy sao?… Cậu…”

Tôi hoàn toàn lơ đẹp hắn.

Tôi ưu nhã hắt sạch giọt nước cuối cùng trong ấm, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy, giọng trầm thấp mang chút bi thương giả tạo: “Được rồi, đây mới chính là tôi. Không xinh đẹp như Nam Tương, cũng không tinh xảo như Cố gì đó, cũng không ngọt ngào kiểu dễ bị 'game over' như mấy nữ chính khác. Tôi tên là Tiêu Đồng Đồng, là một trong hàng vạn thiếu nữ mà cậu từng gặp, tôi là người… bình thường nhất.”

Tống Thư Ngôn như thể bị sét đánh ngang tai, đứng ngây ra tại chỗ, hoàn toàn không thốt nên lời.

Tôi thì ung dung quay người rút lui, dẫn theo đội ngũ cao thủ của mình rời khỏi hiện trường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Hệ thống bội phục sát đất mắt long lanh lấp lánh:【 Lão đại, ngươi đúng là quá khó lường! 】

Tôi chỉ hơi nhếch môi, không nói một lời, ánh mắt xa xăm không nói gì nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play