Chu Du cũng phát hiện ra đám kiến đang lao tới. Với số lượng ít như vậy thì không quá khó để ứng phó. Trên xe thiết giáp phía trước, một loạt súng máy liền được nâng lên, bắn ra những loạt đạn chính xác không chút do dự, từng viên đều bắn trúng mục tiêu, không viên nào lãng phí. Chu Du âm thầm khen một tiếng:
“Thủ pháp thật tốt!”

Nhưng tiếng súng vừa vang lên liền kinh động đến đàn kiến cách đó không xa. Chu Du chú ý thấy, phản ứng đầu tiên của đám kiến không phải lao về phía phát ra âm thanh, mà là nhanh chóng tụ lại trung tâm.

Ở vị trí trung tâm đó, ban đầu có một con kiến to gấp nhiều lần các con khác. Lúc này, nó đã bị hàng ngàn con kiến vây kín xung quanh, đồng thời cả đàn bắt đầu di chuyển về phía trước với tốc độ kinh người.

“Là kiến hậu?” Chu Du thầm đoán, cảm thấy khả năng cao là vậy. Nhìn cách đàn kiến khẩn trương vây quanh nó liền biết con kiến khổng lồ kia quan trọng tới mức nào. Nếu có thể xử lý được kiến hậu, rất có thể đàn kiến sẽ rối loạn, thậm chí bỏ qua loài người.

Đúng lúc đó, cậu nghe thấy giọng nói của Lý Hoành Hi vang lên qua tai nghe:

“Xe thiết giáp số 7, số 8 chuẩn bị nghênh chiến, các cậu chặn phía sau. Những xe còn lại quay đầu, lập tức tăng tốc rút lui! Nhớ kỹ: đừng đối đầu trực diện với đàn kiến, tránh được là tránh! Nếu đoàn xe bị chia cắt thì tìm đường rừng phía trước, hội hợp tại lối ra số 3 quốc lộ!”

“Số 7 nhận lệnh!”

“Số 8 nhận lệnh!”

Thừa lúc không ai chú ý, Chu Du nhảy khỏi nóc xe, leo lên một cành cây rậm rạp bên đường, ẩn mình trong tán lá dày đặc. Đoàn xe vừa rút lui, đàn kiến lập tức phát hiện ra và như phát điên, ùn ùn đuổi theo.

Sợ không kịp hành động, Chu Du nhanh chóng nhặt một tảng đá lớn, ném thẳng về phía kiến hậu đang được bao vây chặt chẽ. Đám kiến xung quanh lập tức dâng lên như sóng, hy sinh hơn ngàn con để che chắn cho kiến hậu, bảo vệ nó tuyệt đối an toàn.

Chu Du không bỏ cuộc, tiếp tục công kích, mỗi lần đều nhắm vào kiến hậu. Đàn kiến xôn xao, truyền tin cho nhau bằng râu và sóng dao động, từng lớp từng lớp tràn tới.

Những con kiến ở vòng ngoài chưa kịp nhận được tín hiệu vẫn tiếp tục truy sát đoàn xe. Nhưng Chu Du không quản, mục tiêu của cậu chỉ có một: kiến hậu.

Tuy cậu giết được không ít kiến, nhưng trước lượng lớn kinh khủng như biển thủy triều, số lượng tổn thất chẳng đáng là bao. Kiến hậu vẫn được bao vây kín mít, Chu Du cố gắng dồn đàn kiến ngược hướng đoàn xe, kéo xa chiến tuyến.

Cậu biết rõ, chỉ cần khiến đàn kiến nhận thấy kiến hậu gặp nguy hiểm, thì bản năng đầu tiên của chúng sẽ là quay về bảo vệ, chứ không phải đuổi giết con người.

Nhưng chỉ một lát sau, Chu Du phát hiện mình đã quá khinh địch.

Tuy cậu có thể ẩn trong bụi cây ném đá đánh lén, nhưng đám kiến kia cũng không phải ngu ngốc. Chúng tinh chuẩn lần theo vị trí công kích, thậm chí còn tìm ra chỗ cậu đang ẩn nấp.

“Vãi, mấy con này thành tinh rồi chắc?”

Chu Du vừa nhảy sang một thân cây khác, thì thân cây cũ rầm một tiếng đổ sập, bị kiến đen gặm nhấm đến trơ trụi chỉ trong vài giây. Cả cây như bị tan chảy thành tro bụi.

Không dám dừng lại, Chu Du cắm đầu chạy sâu vào rừng, trên đường cố ý gây ra tiếng động thật lớn để thu hút thú hoang. Quả nhiên, từng đàn thú dữ ngửi được mùi máu, mùi thịt liền xuất hiện.

Nhưng khi bọn chúng nhìn thấy đằng sau cậu là một biển kiến đen đang ùn ùn kéo tới, toàn bộ đều quay đầu bỏ chạy.

“Đừng chạy a~! Ta mang đến cho các ngươi một bữa tiệc lớn mà!”

Chu Du cười khổ, quay người chộp lấy một con giác mã* trưởng thành, dùng sức ném mạnh về phía đàn kiến. Con thú bốn chân giẫm nát không biết bao nhiêu kiến, mỗi cú đạp đều tạo ra một vùng chết. Nhưng cuối cùng nó vẫn bị đàn kiến bao phủ, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành món điểm tâm của bọn chúng.

Chu Du tận mắt chứng kiến năng lực cắn nuốt của đám kiến này, sợ đến mức toàn thân nổi da gà, càng thêm điên cuồng quấy nhiễu bầy thú hoang trong khu rừng.

Lũ thú hoang muốn chạy cũng vô ích, Chu Du luôn có thể chọn đúng thời điểm khiến chúng đối đầu trực diện với đàn kiến – lưỡng bại câu thương. Mắt thấy số lượng kiến ngày một giảm, Chu Du thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đoàn xe tăng tốc chạy, Lý Hoành Hi cầm bộ đàm hỏi:
“Lão Triệu, báo cáo tình hình phía sau.”

Lão Triệu cầm ống nhòm lam quang, nhìn rõ ràng tình hình phía sau:
“Đội trưởng, lũ kiến đuổi theo không nhiều lắm, xe số 7 và số 8 đã cán chết quá nửa, nhưng tôi thấy có mấy con bò lên xe tải thường. Hiện tại chưa rõ tình hình cụ thể.”

“Phía sau không còn kiến đuổi theo?” Lý Hoành Hi kinh ngạc – vì đàn kiến vốn luôn hoạt động tập thể, rất hiếm khi tách đơn lẻ như vậy.

“Không có. Có lẽ đám tụt lại phía sau này không kịp theo đại đội, chắc là chưa thấy xe bọc thép của chúng ta.” Lão Triệu đùa.

“Thế thì càng tốt. Thông báo mọi người tranh thủ thời gian tiêu diệt sạch lũ kiến trên xe, đừng để chúng phá hỏng linh kiện.”

Mấy con kiến lạc bầy dễ đối phó, chỉ là khó phát hiện. Mỗi xe đều thông báo cho “hành khách” tiến hành dọn dẹp bên trong. Đám sinh vật nhỏ này có sức sống vô cùng ngoan cường, chẳng khác gì tiểu cường thực thụ.

Giết kiến xong cũng không cần ném bỏ — gom lại nướng lên còn có thể làm đồ ăn vặt. Loại thức ăn này tuy đội thăm dò không ưa, nhưng với dân thường thì là nguồn thịt quý hiếm.

Ngô Dũng vừa mới giết xong một con kiến chui vào trong xe, thì nghe bộ đàm có người báo:
“Lão đại, trên xe 4521 có một đứa trẻ bị kiến cắn!”

Ngô Dũng lập tức đứng bật dậy, lo lắng hỏi:
“Là ai bị cắn? Bắt được kiến chưa?”
Chiếc xe đó toàn là phụ nữ và trẻ con, ai cũng đều quý như vàng!

“Bắt được rồi. Nhưng chân đứa nhỏ sưng một cục to, cần dừng xe lấy ít thuốc.” Bên kia bật cười:
“Phó đội, đừng lo, không phải con anh đâu.”

Ngô Dũng lau trán một phen mồ hôi lạnh, liền dặn dò:
“Tôi cho hậu cần mang thuốc qua. Dùng tiết kiệm chút, thuốc càng lúc càng ít.”

Cùng lúc đó, Chu Du đã vòng một vòng lớn rồi trở lại khu vực đại bộ đội của đàn kiến. Cả khu rừng bị cậu khuấy động đến náo loạn – chim thú gào thét khắp nơi.

Đàn kiến bắt đầu trở nên xao động bất an, càng siết chặt đội hình về phía trung tâm. Lần này dù Chu Du tiếp tục công kích kiến hậu, chúng cũng không dám chia quân ra đuổi bắt cậu nữa.

“Cho các ngươi một món quà lớn cuối cùng vậy.” Chu Du dùng nội lực bao lấy nắm đấm, nhảy lên một cây đại thụ, nơi đó có một tổ ong khổng lồ. Bầy ong mật đang bận rộn xây tổ.

Cậu tung một quyền phá nát tổ ong, rồi dùng nội lực điều khiển hướng rơi – đập thẳng vào đàn kiến.

Hiệu quả còn hơn cả bom – đàn kiến lập tức rối loạn, còn bầy ong thì như nổi điên, lao vào đám kiến đang quẫy đạp, khiến một trận chiến sinh tử nổ ra giữa hai loài côn trùng.

“Hẳn là đủ rồi. Mong đoàn xe đừng chạy xa quá, kẻo đuổi không kịp thì phiền toái.”
Chu Du quay người đuổi theo đoàn xe. Cậu còn phải tìm cách lặng lẽ trở lại xe tải như chưa từng rời đi, hy vọng không ai nhận ra cậu đã mất tích.


*Giác mã là một loài thú móng guốc có hình thể như ngựa, nhưng đầu mọc ra một chiếc sừng cong dài, lớp da dày thô ráp như áo giáp, tốc độ cực nhanh, hung hãn và đặc biệt nhạy cảm với mùi máu. Thường sống đơn độc trong các khu rừng hậu tận thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play