"Phanh!" Một tiếng nổ vang từ lòng núi vọng ra, khiến cả dãy núi rung chuyển. Chim thú trên núi bay tán loạn, thú nhỏ trong rừng giật mình chạy trốn tứ tán. Gần cửa động, những loài động vật nhỏ bị dư chấn quật ngã, hôn mê tại chỗ.
Cửa động vốn bị phong bế bởi tảng đá lớn đột nhiên nổ tung. Từ trong bóng tối, một đạo quang ảnh xẹt ra như điện xẹt, thân ảnh nhẹ như yến, vụt thẳng lên đỉnh núi.
"Đông!" Bóng người đáp xuống, mặt đất chấn động, núi đá bị xé toạc, hai chân người nọ lún sâu vào lòng đất. Kim quang quanh thân dần tiêu tán, lộ ra hình dáng một nam nhân áo quần tả tơi, mình đầy tro bụi, song khí thế vẫn bức người.
Người nọ chậm rãi mở mắt. Trong ánh mắt lóe lên một đạo tinh quang, bắn thẳng về phía trước, xuyên qua không gian mà đánh trúng một thân cây đại thụ. Cây lớn bốn năm người ôm không xuể, trong thoáng chốc liền gãy ngang thân, đổ ầm xuống đất, chấn động cả khu rừng.
Chu Du sững người, vội khép mắt lại, thu liễm nội lực. Cảnh vật trước mặt dần hiện rõ — là một vùng rừng xanh ngút ngàn, cây cối rậm rạp, tán lá um tùm che khuất cả trời, ánh sáng lờ mờ xuyên qua lớp lá, mờ ảo.
Cậu cúi đầu nhìn hai chân mình, dùng sức rút chân ra, Tiếp đó, hai tay vung lên, chưởng lực cuốn theo cuồng phong như thủy triều tràn tới, trong khoảnh khắc đã quét sạch mười trượng trước mặt. Cỏ cây, bụi rậm, đá tảng — tất thảy hóa thành tro vụn.
Chu Du đưa tay lên trước mặt, chăm chú nhìn lòng bàn tay, ánh mắt thoáng kinh ngạc rồi bật thốt:
— “Oa nga! Thì ra đột phá tầng thứ năm của Thái Ất Tâm Kinh lại cường đại đến nhường này! Quả thực không uổng phí mười năm khổ tu nơi u cốc... Chỉ tiếc không có tâm pháp hậu kỳ, nếu không một hơi luyện đến tầng thứ chín, chẳng phải là thiên hạ vô địch sao?”
Cậu duỗi lưng, toàn thân kêu lên những tiếng răng rắc như tiếng ngọc va chạm, tựa hồ kinh mạch, cốt tủy đều được thanh tẩy. Chu Du hít sâu một hơi, dồn khí nơi đan điền rồi cất tiếng thét dài. Tiếng hô như rồng gầm hổ gào, chấn động cả sơn lâm. Bầy chim thú xung quanh đồng loạt hót vang, tiếng vọng hòa lẫn, vang vọng tận mây xanh, khiến Chu Du không nhịn được bật cười sang sảng.
“Mười năm trôi qua... Không biết thế giới giờ đã biến thành hình dạng gì rồi.” Chu Du ngẩng đầu nhìn trời cao, ánh mắt phức tạp.
Năm ấy, cậu bị ép chạy lên núi, trốn vào một hang động để thoát khỏi tai họa. Nào ngờ đất rung núi lở, cửa động sập xuống, lối thoát bị lấp kín. Khi ấy, cậu cứ ngỡ mình chắc chắn phải bỏ mạng nơi này.
Nào ngờ, trong cặp sách cũ của tên ăn xin nọ mà cậu vô tình nhặt được, lại có ẩn giấu một bộ bí tịch tu luyện. Cậu thử vận khí mà tu luyện, không ngờ ba tháng sau đã hoàn thành tầng thứ nhất. Tự biết bản thân còn sống là kỳ tích, cậu chăm chỉ đào bới từng tấc đất, cuối cùng cũng mở ra một con đường thoát hiểm. Kết quả không rõ vì cớ gì, mãnh thú trong núi bỗng nhiên nhiều, lại thêm phần hung bạo dị thường. Thậm chí chỉ là thỏ rừng, hễ thấy bóng người cũng nhào đến tấn công. Một mình cậu khó lòng phá vây, đành phải quay lại hang động, tốt xấu gì cũng có nơi lánh nạn.
Từ đó, cậu chuyên tâm tu luyện, một hồi bế quan là tròn mười năm. Chỉ sợ thế giới bên ngoài, giờ đã sớm nghiên trời lệch đất. Năm ấy, một trận đại dịch quét khắp địa cầu. Trật tự nhân loại sụp đổ, các quốc gia vì tranh giành tài nguyên mà lao vào chiến tranh không từ thủ đoạn nào, sinh linh đồ thán, người chết chất thành núi.
Cậu vốn là người cuối cùng bị bắt nhập ngũ trong cuộc chiến tranh giữa các quốc gia. Một thân nhận nhiệm vụ bí mật, cậu được phái về phương Nam để truy bắt gián điệp. Nào ngờ quân số kẻ thù đông đảo - là một tổ chức quy mô nhân hoàn chỉnh, thế lực ăn sâu bén rễ. Hành tung bại lộ, cậu bị một nhóm lớn cao thủ vây công. Chu Du liều chết phá vòng vây, chạy đến ngọn núi này mới tạm thoát một kiếp. Chỉ là... đến giờ, cậu vẫn chẳng rõ vận mệnh của đất nước rốt cuộc thế nào.
Cậu tung người nhảy vọt, mấy cái điểm chân đã leo lên đến ngọn cây, đưa mắt quan sát tứ phía. Chỉ thấy núi non chập chùng, rừng rậm trải dài như biển xanh bất tận, phảng phất đặt mình giữa một đại dương của cỏ cây.
“Sao lại thế này? Mình nhớ rõ vùng phụ cận ngọn núi này trước kia đâu có nhiều núi như vậy, chẳng phải còn có một huyện thành hay sao?” Cậu quay một vòng, ánh mắt đảo khắp bốn phương tám hướng. Đừng nói đến huyện thành, ngay cả bóng dáng của một mái nhà cũng chẳng thấy đâu. “Không đúng a... Khi đó mình chạy đâu có xa đến vậy.”
Giờ phút này, ngũ giác của cậu sắc bén đến lạ thường. Cách hơn nghìn trượng, cậu có thể trông thấy tổ chim trên ngọn cây, nghe được tiếng thú hống vọng từ chân núi. Nhưng... lại hoàn toàn không nghe được lấy một âm thanh nào thuộc về con người.
“Chẳng lẽ... mình đã xuyên không? Hay là... mạt thế giáng lâm, con người đã bị tuyệt chủng?” Nghĩ tới khả năng thứ hai, Chu Du sợ tới mức hồn vía lên mây, suýt chút nữa ngã khỏi ngọn cây. Nếu thế giới thật sự chỉ còn lại một mình cậu... thì cậu có còn đủ dũng khí để sống tiếp trong thế giới trống rỗng này không?
"Sao có thể như vậy được… Con người sao dễ bị tiêu diệt đến thế? Chẳng qua chỉ là một trận đại dịch, nào có khả năng hủy diệt hết thảy? Có lẽ… chỉ là địa thế thay đổi, nơi này đã hóa thành khu không người mà thôi."
Một luồng gió lạnh thổi tới khiến Chu Du rùng mình. Lúc này cậu mới phát hiện, quần áo trên người đã sớm rách nát, ba lô sau lưng cũng chẳng còn đồ vật hữu dụng nào. Nếu không mau chóng tìm được con người hoặc thành phố, chỉ sợ không bao lâu nữa cậu sẽ hóa thành người hoang dã mất!
“Chípppp—!”
Một tiếng chim hót sắc bén vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ. Chu Du ngẩng đầu, chỉ thấy một con chim khổng lồ toàn thân trắng toát đang xé gió bay đến. Cánh chim mở rộng gần mười trượng, đôi mắt đỏ ngầu tựa huyết ngọc khóa chặt lấy cậu, rõ ràng coi cậu là con mồi.
“Mẹ ơi… đây là chim gì thế? Giờ chim cũng có thể lớn như vậy sao?”
Chu Du còn chưa kịp hết ngạc nhiên, con chim lớn đập cánh một cái, một luồng cuồng phong như bạo lôi trút xuống. Cả thân hình cậu bị cuốn khỏi ngọn cây, rơi xuống đất lăn lộn mấy vòng, đất đá bắn tung tóe.
“Chípppp—!”
Chim lớn lao thẳng xuống như tia chớp. Chu Du không dám khinh địch, vung tay bẻ một nhánh cây dài, quét ngang về phía trước. Nhưng con chim chẳng né tránh, vỗ cánh đỡ lấy. Lông vũ sắc bén như lưỡi đao, chặt đứt nhánh cây thành từng đoạn nhỏ.
“Khốn thật! Đây là yêu quái chim gì? Lông vũ là làm bằng thiếc sao?"
Chu Du xoay người bỏ chạy xuyên qua rừng rậm. May mắn cây cối rậm rạp cản trở tốc độ truy kích của con chim lớn. Nhưng nơi nó bay qua, cây cối bị cắt gãy như rạ, đỉnh núi chẳng mấy chốc bị phá trụi một mảng lớn.
“Không được. Rừng này chắc chắn còn có thú dữ khác, lại đến thêm vài con thì mình toi đời.” Hơn nữa cậu tu luyện nhiều năm như vậy, đây chính là lúc kiểm nghiệm thành quả!
Chu Du lập tức dừng lại, xoay người đối diện với con chim, hít sâu một hơi rồi quát lớn:
“Tới đi! Để ta xem ngươi rốt cuộc mạnh cỡ nào!”
Đôi tay cậu giang rộng, kim quang từ lòng bàn tay lóe sáng rực rỡ. Mặt đất chấn động, đất đá bay vọt lên, che trời lấp đất đánh thẳng về phía con chim.
Chim lớn phát ra tiếng rít quái dị, đôi cánh vỗ loạn. Một cơn gió lốc khác lại sinh ra, cuốn bay phần lớn công kích, phần còn lại cũng bị nó dùng vuốt sắc xé nát.
Lúc này, Chu Du chợt nhìn rõ— móng vuốt của con chim kia lấp lánh kim quang, ẩn ẩn có nét kim loại, cứng rắn dị thường. Thứ này mười năm trước tuyệt đối không thể tồn tại trên thân một con chim. Một khi để bị bắt được hậu quả liền có thể nghĩ.
“Rốt cuộc là quái vật gì đây? Mình không phải thật sự xuyên không rồi chứ?” Cậu thoáng rùng mình. Nắm chặt chuôi dao găm còn soát lại từ trong ba lô, cậu khom người vào thế, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm chim lớn trên cao. Lúc này cậu không biết động thủ như thế nào, chỉ có thể lợi dụng địa thế hiểm trở để tránh né, chờ cơ hội phản công.
Chim lớn dường như đã mất kiên nhẫn. Có lẽ từ khi sinh ra đến nay, nó chưa từng gặp con mồi nào khó chơi như vậy. Nó gào lên một tiếng dữ dội, rồi vung móng vuốt chộp lấy một gốc đại thụ bên cạnh ném thẳng về phía Chu Du.
Chu Du vận nội lực bật người lao lên, mượn đà từ một sợi dây leo vung vẩy trên không trung, nhẹ nhàng tránh thoát khỏi khu vực bị tấn công. Cậu đáp xuống một nhánh cây cao, ánh mắt dần trở nên sắc bén.
Xung quanh đã chẳng còn tàng cây đủ lớn để ẩn thân. Chim lớn phấn khích sải cánh lao vút xuống. Chu Du tính toán kỹ lưỡng thời cơ, rồi bật người nhảy vút lên, tay nắm lấy một sợi dây leo rồi đáp thẳng lên lưng quái điểu. Nhanh chóng dùng dây leo quấn quanh cổ con chim, dùng sức siết chặt.
“Không ngờ lông chim của nó cứng như giáp sắt, khó trách đánh mãi chẳng thấy tổn thương. Loài này... thật còn là chim chăng?”
Con chim khổng lồ cất cánh bay vút lên cao, định hất cậu rơi xuống. Chu Du gồng người bám chặt, sợi dây leo cũng sắp bị kéo đứt. Cậu biết nếu còn để nó bay cao thêm nữa, cho dù có giết được, chính mình cũng tan xương nát thịt.
Chờ đến lúc con chim lật người, phần bụng lộ rõ phía dưới, Chu Du lập tức bò ngược xuống, bám lấy phần bụng mềm, đúng như cậu đoán: lớp lông nơi này vẫn mềm. Cậu rút dao găm, vận nội lực truyền vào lưỡi dao, dùng sức đâm phập vào bụng chim lớn. Lưỡi dao đâm sâu vào thịt. Máu tươi phụt ra. Con chim thét lên một tiếng thảm thiết, vùng vẫy dữ dội. Những cái vỗ cánh điên cuồng tạo nên cuồng phong cuốn loạn cả trời đất, khiến Chu Du hoa mắt chóng mặt, gần như không thể mở nổi mắt. Cậu nghiến răng chịu đựng, hai tay siết chặt chuôi dao, vận hết nội lực còn lại, dồn vào nhát đâm. Một luồng kình lực bá đạo bạo phát, chấn nát nội tạng và mạch máu trong cơ thể chim lớn. Máu bắn tung tóe như mưa đỏ giữa không trung, nhuộm cả một vùng trời. Chu Du toàn thân đẫm máu.
Cậu gia tốc rơi xuống, mắt thấy sắp va vào mặt đất, liền điều chỉnh hô hấp, thân thể đứng thẳng, mũi chân nhẹ điểm lên tán cây, thân hình uyển chuyển mà lướt đi. Vài lần mượn lực, rốt cuộc dừng lại trên mặt đất bằng phẳng. Ngay sau đó, thi thể chim khổng lồ nện xuống phía sau cậu, khiến mặt đất rung lên một trận.
Chu Du đợi vài phút mới tiến lên kiểm tra thi thể con chim. Nhìn kỹ, con chim này có hình dạng giống như kền kền phiên bản phóng đại và nâng cấp, hai móng vuốt tựa như lưỡi hái, sắc bén không kém gì thanh dao găm trong tay cậu. Bên ngoài cánh chim là một tầng lông sắc nhọn, Chu Du từng tận mắt thấy chúng dễ dàng chém đứt cành cây.
Cậu kiên nhẫn nhổ đám lông chim ấy xuống, đếm kỹ được tổng cộng 108 chiếc. Thử nghiệm vài động tác, quả nhiên so với gỗ đá thì thuận tay hơn nhiều, thích hợp dùng như phi đao loại nhỏ.
“Cảm tạ điểu huynh. Đám lông này ta đành mặt dày nhận lấy. Để báo đáp, ta sẽ không ăn thịt ngươi.” Chu Du liếm môi một cái. Cậu đã mười năm chưa từng ăn qua miếng thịt nào. Trong sơn động chỉ có vài gốc cây ăn quả, cậu nhờ trái cây cầm cự qua ngày. Sau khi Thái Ất Tâm Kinh đột phá tầng ba, nhu cầu về thức ăn ngày càng giảm, dù một tháng không ăn cũng chẳng thấy đói. Nhưng con người đối với mỹ thực, vốn không chỉ vì cơn đói mà sinh ham muốn. Nghĩ tới một bàn Mãn Hán toàn tịch, cậu vẫn không khỏi thèm thuồng.
Chu Du chọn một phương hướng rồi bắt đầu xuống núi. Cậu không rõ lối nào gần nơi có người cư trú nhất, chỉ đành nhắm hướng bắc mà đi. Cậu còn phải trở về nhà xem thế nào — mười năm không tin tức, không biết người nhà giờ ra sao.