Hiện tại Chu Du ăn uống rất khỏe, hai cân thịt nướng chỉ như khai vị. Sau đó cậu cầm lấy cái thau lớn đi ra phía sau, xếp hàng lấy cháo thịt ăn tiếp.

Mỗi chiếc xe đều được chia thành các tổ nhỏ, thành viên cùng ăn cùng ở. Tuy vậy, người ra người vào thường xuyên, gương mặt lạ cũng không hiếm, cho nên khi thấy một người lạ như Chu Du bưng thau đến lấy cháo, mọi người cũng chỉ liếc mắt một cái rồi thôi, không ai hỏi han, tiếp tục lặng lẽ nhét đồ ăn vào miệng như thói quen đã hằn vào xương tủy.

Nói là cháo thịt, nhưng thực ra trong nồi cũng chỉ lác đác vài miếng thịt nhỏ. Mùi vị thịt cũng nhạt nhẽo vô cùng, song Chu Du chẳng quan tâm. Cậu cần là cơm, có thịt hay không chẳng quan trọng.

Thấy cậu ăn uống ngon lành, vẻ mặt thỏa mãn như đang thưởng thức mỹ vị, mấy người bên cạnh dần dần ngừng ăn, chỉ nhìn cậu chằm chằm, đại khái muốn xác nhận xem trong bát cậu rốt cuộc có gì đặc biệt hơn mình hay không. Rõ ràng là cháo giống nhau, sao có thể ăn đến mức vui sướng như vậy?

Chu Du ăn sạch một thau cháo, đánh cái ợ no, đưa mắt nhìn quanh rồi hỏi:
“Tôi ăn nhiều quá dọa mấy người rồi à? Ngại quá, tôi ăn khỏe từ nhỏ.”

Người đàn ông trung niên ngồi bên trái lắc đầu, cố gắng nuốt nốt nửa phần cháo còn lại trong chén, nhai như không cảm nhận được vị gì. Nuốt xong, ông chậm rãi nói:
“Đáng tiếc… Nếu con trai tôi còn sống, hôm nay tôi chắc cũng được ăn thịt nướng, chứ không phải cái thứ cháo lạt lẽo này…”

Chu Du hỏi tiếp:
“Con trai ông cũng là võ sĩ sao? Trong nhà ông còn ai nữa không?”

Người đàn ông ấy nhìn ra xa xăm, giọng trầm xuống như đang lẩm bẩm với chính mình:
“Con trai tôi… Lúc trước từng được gọi là thiên tài thiếu niên, là một nhân vật lớn được dự đoán tương lai rạng rỡ… Chỉ tiếc, vì cứu người mà chết. Người chết như đèn tắt… Giờ chẳng ai còn nhớ nó là ai…”

“Lão đầu, ông nhắc mãi chuyện đó làm gì,” một người khác chen vào, “Con ông chết cũng nhiều năm rồi, mà mấy người nó từng cứu cũng đều đã chết. Cái thế đạo bây giờ nó là vậy đó – làm việc tốt không chắc được báo đáp. Chúng ta hiện tại được đội Thần Hi hộ tống đã là vận may lắm rồi.”

Một người khác cười khẩy:
“Cái kiểu tồn tại kiểu đó, chẳng biết có ý nghĩa gì.”

Người đàn ông ngậm điếu thuốc lá khô, vừa nhai vừa càu nhàu thúc giục:
“Đừng lải nhải nữa. Ăn xong thì lo dọn đồ đi, sắp xuất phát rồi. Bây giờ giữ được cái mạng là quý lắm, ai còn có tâm tình mà ngồi tiếc xuân buồn thu nữa. Tốt hơn là nghĩ cách làm sao mà sống sót tới Dương Thành.”

Chu Du tự giác giúp đỡ thu dọn nồi niêu, còn phụ nâng chúng lên nóc xe cố định cho chắc. Người đàn ông đang nhai lá thuốc bên cạnh thấy cậu siêng năng thì hỏi:

“Cậu mới tới à?”

“Ừ.” Chu Du gật đầu.

Đối phương vậy mà hào phóng móc ra một mảnh lá thuốc dúm dó từ trong túi, đưa qua:
“Hút không?”

“Không, tôi không hút thuốc.”

“À… ngoài cái này tôi cũng chẳng có gì khác. Còn tưởng mời cậu chút gì để nhờ vả.”

Trong xe, lão già kia thò đầu ra gọi với:
“Tiểu tử, đừng quan tâm hắn. Thằng cha này gặp ai cũng nhờ giúp, nhưng cái thứ hắn vướng vào ấy, ai cũng không giúp nổi đâu.”

“Phì! Ông biết cái gì mà nói! Lão già thúi, chẳng lẽ vì người nhà ông chết hết rồi thì ông cũng mong người khác tuyệt diệt cả nhà chắc?”

Hai người lập tức lời qua tiếng lại, khí thế căng như dây đàn. Chu Du vội chui tọt vào xe, tránh vào một góc ngồi yên, vẻ mặt “mọi việc không liên quan tới ta”. Quả nhiên, thấy cậu không để tâm, hai người kia cũng thôi không cãi nữa. Mấy người khác thì vẫn mang vẻ mặt thờ ơ, dường như đã thấy chuyện này quá nhiều lần rồi.

Chu Du hiểu, thời buổi này ai cũng chẳng dễ sống, nhưng cậu không nghĩ mình có đủ năng lực để giúp người khác. Như lời người đàn ông lúc trước nói — giữ được cái mạng đã là khó rồi.

Vài phút sau, xe bắt đầu lăn bánh. Đoàn xe dài nối đuôi nhau rời khỏi thành, chạy trên con đường gập ghềnh lồi lõm. Xóc nảy dữ dội, nhưng mọi người có vẻ đã quen, ai nấy nhắm mắt nghỉ ngơi, giữ im lặng.

Chu Du chỉ ngồi khoảng một giờ đã cảm thấy không chịu nổi. Cảm giác buồn nôn dâng lên. Mùi trong xe quá nồng, hô hấp khó khăn. Cậu lặng lẽ bò lên nóc xe để hóng gió. Không khí trong lành vừa ập vào mặt, đầu óc cậu lập tức tỉnh táo.

Phía trước, trên xe bọc thép, một thành viên đội cảnh giới đang quan sát bốn phía thì bất ngờ nhìn thấy cậu. Đối phương sửng sốt một chút, sau đó lập tức gào to:
“Mẹ kiếp, xe số 3256, cái thằng kia nó leo lên nóc xe làm quỷ gì vậy?! Muốn chết à?!”

Một giọng khác đáp lại:
“3256 đã nhận, tôi sẽ xử lý ngay.”

Chu Du không đeo tai nghe nên chẳng nghe được kênh liên lạc. Cậu chỉ thấy từ ghế phụ của xe mình có một cái đầu thò ra ngoài cửa sổ, cố gắng ngước lên nhìn nóc xe. Khi ánh mắt người kia chạm vào cậu, con ngươi lập tức trừng to như chuông đồng, rút khẩu súng chỉ lên mà mắng:

“Tiểu tử thúi! Cậu chán sống rồi à?!”

Chu Du theo bản năng giơ tay lên, giải thích:
“Tôi… say xe quá, ra ngoài hít thở một chút.”

“Hít thở? Mẹ nó… Cậu có biết đây là đâu không?! Đây là Vân Lam Sơn — vùng rừng núi hung hiểm nhất cả nước đấy! Tin không, chưa đầy hai phút là có dị thú đến gặm sống cậu! Muốn chết thì lăn chỗ khác, đừng kéo cả xe theo!”

Chu Du biết trong rừng có thú hoang chủ động tấn công người, nhưng cậu không ngờ dù đoàn xe to như vậy mà bọn chúng cũng dám lao tới. Mặc dù cậu tin mình đủ sức bảo vệ cả chiếc xe, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn trèo xuống lại.

Cậu mới đến, giữ thái độ khiêm tốn thì vẫn hơn.

Người kia vừa đóng cửa sổ lại, trong tai nghe liền vang lên giọng khẩn trương của đồng đội:
“Đội trưởng! Cách phía trước 500 mét phát hiện một vùng điểm đen, phán đoán là đàn kiến… số lượng… không thể ước lượng nổi!”

Lý Hoành Hi lập tức cầm ống nhòm leo lên nóc xe, liếc một cái liền thấy rõ: trên con đường phía trước là một vùng đen dày đặc, đang ào ạt tiến về phía đoàn xe.

Da đầu anh tê rần.

Một con kiến đen thì dễ xử lý, người thường cũng đập chết được. Nhưng cả đàn, hàng nghìn hàng vạn con, đó là tai họa. Anh từng thấy đàn kiến bò qua một thi thể, kết quả là ngay cả xương cũng chẳng còn lại.

“Tất cả xe lập tức rẽ phải vào rừng, tránh xa tầm 20 mét, tuyệt đối không được kinh động chúng!”

Đoàn xe đột ngột chuyển hướng, bên trong xe mọi người bị quăng ngả nghiêng. Nhưng tất cả đều tự động bám chặt lấy bất kỳ thứ gì có thể bám, vẫn duy trì sự im lặng nghiêm nghị.

Chu Du bỗng hiểu ra — mọi người cũng đang sợ, nhưng họ đã trải qua quá nhiều, biết khi nào nên làm gì là tốt nhất. Thời điểm như thế này, nghe theo chỉ huy và đừng làm phiền người khác là cách duy nhất để sống.

Cậu dựng tai nghe động tĩnh bên ngoài. Tai Chu Du rất thính, có thể nghe được tiếng loạt xoạt của vô số sinh vật đang tiến đến gần. Không biết thứ gì đang đến — đó mới là điều đáng sợ nhất.

Chu Du lại bò lên nóc xe lần nữa. Lần này, không ai rảnh mà quản cậu nữa.

Rồi cậu thấy rõ — con đường ban đầu đã biến thành một dòng sông đen đang cuồn cuộn chảy tới. Khi đến gần, cậu mới nhận ra đó là từng con kiến đen, mỗi con to bằng con gián phương Nam.

Đoàn xe đã kịp nhường một lối trống. Mọi người đều nín thở, hy vọng đàn kiến sẽ không phát hiện ra bọn họ.

Khi đàn kiến đến gần, phòng điều khiển bên trong xe cũng lạnh toát. Một số người nhắm mắt lại, không dám nhìn tiếp.

Thật may, đàn kiến chỉ đi ngang qua, không đổi hướng, mọi người thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay lúc tất cả tưởng rằng đã an toàn…

Một con kiến ở rìa đàn đột nhiên quay đầu, nhìn về phía đoàn xe.

“Im lặng!” – Lý Hoành Hi hạ giọng cảnh báo.

Bọn họ có hơn trăm chiếc xe, kéo dài một hàng rất dài. Nhưng đàn kiến cũng có quy mô không kém. Nếu bị phát hiện, hậu quả sẽ vô cùng thảm khốc.

“Đội trưởng… hình như là kim cương kiến.” Một giọng run run vang lên. “Là loại mới được viện nghiên cứu xác nhận – thậm chí có thể gặm xuyên thép… hàm răng tiến hóa khủng khiếp lắm.”

“Không ổn rồi! Nó phát hiện ra chúng ta rồi!” – Lý Hoành Hi nghiến răng.

Con kiến kia đột nhiên lao về phía đoàn xe, râu nó phát ra ánh xanh nhạt. Ngay lập tức, hàng trăm con kiến khác cũng chuyển hướng, theo sát phía sau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play