Hừng đông, bên ngoài vang lên tiếng hò reo náo nhiệt, Chu Du nghe thấy có người hét lớn:
“Lão đại trở về rồi!”
Cậu cho rằng những người cùng xe sẽ lập tức phấn khởi dậy xem, nhưng không, tất cả vẫn tiếp tục nằm yên như thể chẳng nghe thấy gì. Không khí uể oải đến lạ thường.
Chu Du tò mò về vị đội trưởng mà mọi người gọi là "lão đại", liền vén bạt nhảy xuống xe. Vừa lúc đó, cậu thấy Lý Vân Hi chạy tới.
“Chu Du… bên này, mau, tôi dẫn cậu đi gặp anh tôi!” – Lý Vân Hi nói nhỏ, rồi trộm thì thầm thêm: “Anh tôi bọn họ chắc chắn vừa đi săn về, có mang theo con mồi. Người thường không được chia đâu, lát nữa tôi sẽ lén chia phần của mình cho cậu, cậu tuyệt đối đừng để lộ ra ngoài đấy!”
Chu Du ngạc nhiên, hỏi:
“Sao cô lại đối tốt với tôi như vậy?”
Lý Vân Hi trả lời hết sức hợp tình hợp lý:
“Đương nhiên là vì cậu đẹp rồi! Tôi vui thì cho, thế thôi.”
Nói xong thấy Chu Du trưng ra vẻ mặt không thể tin được, nàng liền đập vai cậu một cái:
“Ngốc à, cậu là ân nhân cứu mạng tôi, tôi đang báo ân còn không nhìn ra sao?”
Chu Du không cho rằng mình xứng đáng với hai chữ "ân nhân cứu mạng".
“Chính cô đã tự giải quyết kẻ địch, không cần báo ân gì hết.”
Từ xa, cậu đã nhìn thấy một nhóm đàn ông thân hình to lớn, cơ bắp rắn chắc đang vây quanh đống con mồi vừa mang về, chỉ trỏ bàn luận. Trong đó có giọng của Ngô Dũng:
“Mấy con mồi này đủ chúng ta ăn vài ngày!”
“Ừ, mấy ngày tới không nên dừng lại, may lần này vận khí tốt, không đụng phải biến dị thú lớn. Chỉ là Tiểu Kim bị thương nhẹ chút thôi.” – Một người khác tiếp lời.
“Anh!” – Lý Vân Hi chạy tới ôm lấy cánh tay một người đàn ông trong đám, làm nũng:
“Sao lần này không cho em đi săn cùng vậy?”
Người kia chính là Lý Hoành Hi – anh của nàng. Anh gõ đầu nàng một cái, cười mắng:
“Em là con gái, theo tụi anh đi mạo hiểm làm gì? Đây là chuyện liều mạng, em ngoan ngoãn ở trong đội đi. Đợi đến Dương Thành, chúng ta sẽ được an ổn rồi.”
Lúc này, Ngô Dũng bắt đầu chỉ huy mọi người xử lý con mồi, chuẩn bị nhóm lửa nấu ăn. Lý Hoành Hi gọi hắn lại, dặn dò:
“Hai con gà rừng kia để dành cho nhóm phía sau. Làm ít cháo thịt gà cho họ ăn, một đường này họ cũng vất vả rồi, cần bổ sung dinh dưỡng.”
Ngô Dũng không vui lắm, lầm bầm:
“Họ thì vất vả cái gì chứ? Suốt đường đi đều dựa vào tụi mình bảo vệ, có ăn là may rồi.”
Lý Hoành Hi trừng mắt nhìn một cái, hắn lập tức cười xòa rồi đi làm, tuy ngoài miệng than phiền nhưng vẫn xách hai con gà ra riêng.
Chu Du nhìn Lý Hoành Hi, cảm thấy từ người này toát lên khí chất quân nhân — chính trực, quyết đoán. Không biết trước đây anh có từng là lính hay không.
Lý Vân Hi kéo Chu Du lại, giới thiệu với anh mình:
“Anh, đây là Chu Du, em mới quen. Cậu ấy đã giúp em một tay, em có thể chia phần của mình cho cậu ấy được không?”
Lý Hoành Hi quan sát kỹ Chu Du. Trên người ckhông có khí chất của tu giả, mặt mũi thì bẩn thỉu, quần áo không vừa người — rõ ràng là dân thường. Anh nhíu mày hỏi:
“Cậu ta giúp em chuyện gì?”
“Chuyện đó… không cần anh quan tâm! Dù sao là giúp đỡ mà!” – Lý Vân Hi lập tức cắt ngang, không dám kể đêm qua mình đã gặp chuyện gì, càng không thể nói nàng giết năm người — năm người đó lại còn là thành viên dự bị dưới trướng anh nàng.
Lý Hoành Hi lo em gái bị kẻ khác lợi dụng, nhưng ánh mắt Chu Du lại khiến anh ngạc nhiên. Dáng người cậu thẳng tắp, ánh mắt trong trẻo, kiên nghị — hoàn toàn không giống những người thường đã trải qua tận thế.
“Cậu tên là gì?” – Lý Hoành Hi trầm giọng hỏi.
“Chu Du.”
“Có thân phận tạp không?”
Chu Du hơi sửng sốt, nghiêng đầu nhìn về phía Lý Vân Hi. Cậu vẫn còn giữ thẻ căn cước của mình, nhưng cái gọi là “thân phận tạp” là gì?
Lý Vân Hi vội kéo anh mình ra, nhỏ giọng giải thích:
“Anh, đừng hỏi nữa. Cậu ấy gặp chuyện không may, bây giờ hai bàn tay trắng, nhưng thật sự là người tốt.”
Nàng vẫn không quên cảnh cậu từ trên trời giáng xuống cứu mình, dù bề ngoài yếu ớt, lại dám đứng chắn trước mặt nàng. Dũng khí ấy — thật khiến người ta khâm phục.
Lý Hoành Hi nhìn biểu cảm của em gái, trong lòng đã có phán đoán. Anh không hỏi thêm, chỉ chậm rãi giải thích với Chu Du:
“‘Thân phận tạp’ chính là giấy tờ tuỳ thân mà công dân hiện giờ bắt buộc phải có. Nó là loại thẻ căn cước mới, dùng để gắn liền danh tính với tài sản. Giống như một dạng hồ sơ sinh trắc học toàn diện vậy. Nhưng hiện giờ do thông tin liên lạc bị cắt đứt, không phải ai cũng làm được. Nếu cậu có căn cước cũ cũng tạm chấp nhận được. Dù cho không có gì, chỉ cần hệ thống còn lưu giữ dấu vân tay và DNA là đủ xác minh.”
Chu Du gật đầu, cảm ơn rồi hỏi:
“Vậy đội ngũ này đang định đi đâu?”
“Dương Thành.” – Lý Hoành Hi trả lời. Nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của Chu Du, anh cười cười giải thích thêm:
“Dương Thành là một căn cứ lớn được xây dựng sau thảm hoạ, đại khái nằm ở vùng phụ cận Vũ Hán cũ. Tính ra thì là tòa đại thành gần nhất với chỗ chúng ta. Dân số vào khoảng vài triệu.”
“Vậy… những nơi khác thì sao?” – Chu Du hỏi, dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi nghe Lý Hoành Hi thở dài và nói:
“Hiện giờ toàn thế giới, tổng dân số chưa đến một trăm triệu người.”
Chu Du vẫn không tránh khỏi cảm giác nặng nề. Một con số nhỏ đến mức đáng sợ.
Lý Hoành Hi vỗ vai cậu, nói thêm:
“Những chuyện này để Vân Hi từ từ kể cậu nghe. Nhưng nhớ kỹ, đừng để người khác biết cậu là tay mới, không có kỹ năng hay kinh nghiệm gì. Nếu không thì — một kẻ đơn thuần như cậu rất dễ bị người khác lột cả da lẫn thịt mà không hay biết đấy.”
Lý Vân Hi đặt một tay lên vai Chu Du. Nàng cao xấp xỉ cậu, khoảng 1m8, đứng cạnh nhau lại khiến Chu Du trông càng thêm gầy yếu.
“Yên tâm, tên tay mơ này cứ giao cho em chăm sóc. Ai dám bắt nạt cậu ấy, em đánh chết kẻ đó!” – nàng nói đầy khí thế.
Lý Hoành Hi lắc đầu, dặn thêm: “Ăn xong thì mau trở lại, đừng để người ta biết hai người có quan hệ.”
Bên kia, đầu bếp phụ trách nấu nướng đã chuẩn bị xong. Hắn khuân từ trên xe xuống một bình khí hóa lỏng, một chiếc nồi lớn, bắt đầu hầm canh xương và nướng thịt. Phương pháp chế biến tuy đơn giản nhưng cũng đủ hấp dẫn. Dù so ra vẫn không ngon bằng đồ Chu Du tự tay làm, nhưng hương thơm vẫn lan tỏa khắp trại.
Hương thịt lan tỏa khiến nhiều người thường trên xe không kìm được, lần lượt bước xuống, đứng từ xa nhìn về phía nồi thịt sôi sục.
Ngô Dũng dẫn theo một con gà rừng lông xù to lớn đi tới, lớn tiếng hô:
“Đây là biến dị thú đội trưởng bọn họ săn được, chia thêm khẩu phần cho các ngươi! Ăn nhanh rồi còn lên đường!”
Đám người thường lập tức xôn xao, có người reo hò cảm ơn “Lý đội”, có người xúc động đến mức quỳ xuống dập đầu. Vài người khỏe mạnh kéo con gà rừng ít nhất hơn trăm cân đi xử lý.
Chu Du hỏi: “Cô còn chưa nói cho ta biết biến dị thú là gì.”
Lý Vân Hi đang trốn sau xe bọc thép, nhìn nồi thịt mà chảy nước miếng, lười biếng đáp:
“Cậu thấy những con vật lớn lên trông khác hẳn so với trước kia chứ gì? Đó chính là biến dị thú. Chúng không chỉ to gấp nhiều lần mà còn có đủ loại biến hóa khác. Ví dụ như thú họ chim mọc ra răng nanh sắc bén, cánh và móng vuốt biến thành vũ khí; bò sát thì mọc lân giáp, súng đạn thường không xuyên thủng được.
Nói vài câu thì không rõ hết đâu. Sau này tới Dương Thành, cậu có thể tra cơ sở dữ liệu điện tử. Đó là do viện nghiên cứu trung ương thành lập, chuyên cập nhật tin tức về biến dị thú.
Cậu nếu bắt được biến dị thú kiểu mới thì có thể báo cho chính phủ, được tích điểm kha khá đấy. À, tích điểm chính là tiền thông dụng bây giờ, mua gì cũng dùng nó. Trộm nói nhỏ, tôi chính là tiểu phú bà đó!”
Thịt rất nhanh đã chín. Lý Vân Hi được chia một cái đùi thỏ rất lớn, cười hí hửng nói:
“Đây là phần ăn cả ngày của tôi, nhưng tôi ăn không hết, chia cậu một chút.”
Nàng dùng dao nhỏ cắt ra khoảng hai cân thịt đưa cho Chu Du:
“Đừng chê ít, bên kia đám người kia chỉ được ăn cháo loãng với vụn thịt thôi đó.”
Chu Du ngửi mùi thịt nướng thì không quá muốn ăn, ngược lại nghe tới “cháo thịt vụn” thì lại thèm nhỏ dãi, hỏi:
“Vậy tôi có thể sang bên kia ăn cháo không?”
“Cậu ngốc à? Có thịt không ăn lại muốn ăn cháo? Cậu có biết không, ăn thịt biến dị thú giúp tăng cường thể chất. Muốn trở thành võ sĩ thì thể chất phải đạt chuẩn trước đã.”
“Võ sĩ? Cô cũng là võ sĩ sao?”
“Dĩ nhiên! Tôi là trung cấp võ sĩ. Võ thuật hiệp hội chia làm năm cấp: võ sĩ, võ giả, võ sư, võ tướng và võ soái. Mỗi cấp lại có sơ, trung và cao. Tôi là trung cấp võ sĩ, còn anh tôi là cao cấp võ giả — người mạnh nhất đội đấy!”
Chu Du cúi đầu nhìn bàn tay mình — làn da trắng tái, mềm mại, quả thật không giống người từng trải qua gian khổ.
“Hừm… Vậy làm sao kiểm tra cấp bậc?”
“Trong căn cứ có phân hội của Võ Thuật Hiệp Hội. Họ sẽ kiểm tra miễn phí cho người mới. Chủ yếu dựa vào sức mạnh và tốc độ. Lão tổ tông chúng ta chẳng từng nói: ‘Thiên hạ võ công, vô kiên bất phá, duy khoái bất phá’ đó sao. Tuy chỉ kiểm tra hai yếu tố, nhưng cũng rất hợp lý rồi. Hiếm khi có ai vượt cấp thành công.”
Thấy Chu Du trầm ngâm, Lý Vân Hi liền an ủi:
“Cậu còn trẻ, còn có cơ hội trở nên mạnh hơn. Trở thành võ sĩ rồi thì được cấp chứng nhận điện tử, có thể nhận nhiệm vụ cao hơn, kiếm được nhiều tích điểm hơn. Quan trọng nhất là — địa vị xã hội cũng khác.
Cậu cũng cảm nhận được rồi đó, người thường thì luôn bị coi thấp một bậc. Trừ phi cậu có kỹ năng chuyên môn rất mạnh, không thì chỉ là công cụ cho quốc gia sử dụng. Cho nên, các căn cứ lớn đều khuyến khích người thường học kỹ năng mới — đó cũng là một con đường thăng tiến. Bất kể là lĩnh vực gì, chuyên gia đều được tôn trọng cả.”
Chu Du tò mò hỏi: “Vậy cô đoán tôi bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi? Mười tám? Giờ người ta thường già trước tuổi, do cuộc sống quá khắc nghiệt. Dù sao cậu nhìn còn nhỏ hơn tôi. Về sau gọi tôi là Vân tỷ!”
Chu Du giật giật khóe miệng:
“Không phải… Tôi ba mươi rồi. Cô bao nhiêu tuổi?”
“Ba mươi? Ha ha ha… Cậu đừng đùa, nhìn thế này mà đòi nói mình ba mươi… Tôi…” – nàng chưa nói hết thì Chu Du đã đưa ra thẻ căn cước trước mặt.
Lý Vân Hi cầm lên, nhìn kỹ rồi đếm tuổi, sau đó trố mắt, sững sờ — đúng là ba mươi tuổi thật, như gặp quỷ.
“…Mặc kệ! Dù sao tôi cũng phải làm tỷ tỷ! Gọi Vân tỷ đi, về sau tôi che chở anh, anh không thiệt đâu!”